"Cô Tôn, có nói chuyện như vậy không có ý tứ gì cả! Bỏ đi, cô tự giải quyết đi, em không hầu hạ cô nữa! Tạm biệt!"
"Đừng, đừng đi!", Tôn Ngọc Phương gấp gáp rồi.
Không có giấy vệ sinh, cô giải quyết thế nào.
"Thế nào? Cô biết sai chưa?", Tần Kiệt hỏi.
"Tôi, tôi sai rồi, còn không được à?", Tôn Ngọc Phương thấp giọng nói.
"Cô sai ở đâu?", Tần Kiệt hỏi.
"Em, em đừng có mà quá đáng!", Tôn Ngọc Phương nghiến răng nghiến lợi.
"Được, em đi đây!"
"Đừng, đừng đi! Tôi, tôi sai vì ăn nói lung tung, tóm lại như vậy là được rồi chứ?", Tôn Ngọc Phương vội vàng thừa nhận.
"Chỉ là ăn nói lung tung thôi sao?", Tần Kiệt lại hỏi.
"Vậy, ý em là gì?", Tôn Ngọc Phương hỏi.
"Cô phải tự nhận ra lỗi của mình, không phải là ăn nói lung tung!", Tần Kiệt lại sửa lời của cô ta.
"Tôi, tôi, tôi không nên đổ oan cho em, được chưa?", Tôn Ngọc Phương tức giận rồi, không thể chờ đợi muốn đá một cái.
Nhưng cô ta không dám.
Không có giấy vệ sinh.
Cô ta nào dám đá.
"Như vậy mới đúng chứ!", Tần Kiệt cười.
Tần Kiệt cảm thấy chơi đùa đủ rồi mới nhét cuộn giấy vệ sinh qua.
Sau đó tự nhiên thoải mái bước ra ngoài.
Ngồi bên ngoài chờ hầu.
Một lúc sau, Tôn Ngọc Phương bước ra.
Khuôn mặt cô ta đen giống như mây đen vậy, rất đáng sợ.
Anh ở cách mấy mét còn cảm nhận được ngọn lửa giận dữ toát ra từ người cô ta.
"Khụ khụ ~ cô Tôn, cô xong việc chưa? Bụng ổn hơn chút nào chưa vậy?", Tần Kiệt ho vài tiếng rồi giả vờ như quan tâm.
"Không cần em quan tâm! Tiền đâu, đưa ra đây!", Tôn Ngọc Phương chìa tay ra đòi tiền.
Nếu như không phải vì 50 ngàn tệ thì giờ này cô đã phun trào núi lửa rồi.
Làm gì có chuyện nhẫn nhịn chứ.
Cô thật đúng là bất lực mà.
"Đưa tiền?", Tần Kiệt ngây người một lúc: "Cô Tôn, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô đòi 50 ngàn tệ đó. Mới đầu năm, 50 ngàn tệ cần phải hẹn trước đó. Bây giờ cô bảo em đi đâu đưa cho cô? Ngày mốt sẽ đưa cho cô!"
"Em…", Tôn Ngọc Phương nhíu mày.
Ồn ào cả buổi rồi cô ta vẫn phải đợi một ngày.
Biết trước như vậy, vừa nãy phải hỏi rõ ràng trước rồi mới chơi.
"Hừ, được, tôi chờ em một ngày! Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"
Tôn Ngọc Phương bước ra ngoài.
"Ơ, cô Tôn, cô còn chưa trả tiền đâu, sao cô đã đi rồi?", Tần Kiệt nói.
"Không phải em trả à?", Tôn Ngọc Phương hỏi ngược lại.
"Tại sao lại là em trả? Bởi vì em là đàn ông sao?", Tần Kiệt nói.
"Đúng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!