Lần này Hàn Tuấn sững người thật, bất động nhìn thiếu niên mặt mũi đỏ bừng.
Lâm Lang lấy hết dũng khí, từ từ nhắm mắt rồi sáp lên, lại nhào vào khoảng không, cậu kinh ngạc mở to mắt, liền thấy người nọ đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng cháy, bèn khàn giọng nói: "Chỉ e về sau tôi sẽ không cho anh cơ hội nữa."
Lâm Lang chưa kịp phản ứng, người nọ đã lật người đè lên. Lâm Lang cười đùa, quay đầu tránh né, lại không đọ nổi sức lực của hắn, vừa thở gấp vừa hậm hực bảo: "Anh đừng động đậy, tôi muốn hôn anh!"
Nghe thế, Hàn Tuấn quả nhiên ngừng lại, mắt rực sáng từ trong ra ngoài. Áo ngủ của Lâm Lang bị cởi phân nửa, hé lộ một điểm đo đỏ đã dựng thẳng. Cậu thẹn thùng quỳ trên giường, kiêu ngạo nói: "Anh nhắm mắt lại."
Hắn thành thật nhắm mắt, vẻ mặt lại như đang che giấu một mãnh thú đang vận sức chờ phát động, khí thế áp bách khiến Lâm Lang dần mê muội. Cậu run rẩy tới gần, hôn lên hai cánh môi nóng bỏng, cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm láp một cách mềm nhẹ. Người nọ hết kiên nhẫn, lập tức cạy môi cậu xông vào. Lâm Lang từ chủ động hóa bị động, muốn phản kháng nhưng bị hắn giữ chặt gáy. Cậu vốn không phải đối thủ của hắn, đành phải chấp nhận số phận, không giãy giụa nữa. Lúc cả hai lăn lộn trên giường, Lâm Lang liếc thấy mảng lông xoăn từ bụng hắn trườn xuống, trên mặt càng nóng, quả thực chẳng phân biệt được trời trăng gì nữa. Đầu cậu nóng lên, cởi luôn áo sơmi và thắt lưng của hắn. Thân hình Hàn Tuấn rất đẹp, nửa người trên là tam giác ngược điển hình, cao to uy mãnh, cơ bụng hiện rõ, thứ trong quần đùi đã phồng lên.
Hàn Tuấn dùng cái chân rậm lông hơn Lâm Lang rất nhiều kẹp lấy cậu, thở phì phò vuốt ve thân thể nhạy cảm của cậu, thấp giọng hỏi: "Được không?"
Hai người đã mấy tháng không trần trụi thân thiết như vậy, Lâm Lang chẳng biết nên làm gì, dựa vào tia lý trí cuối cùng mà lắc lắc đầu. Khiến cậu ngoài ý muốn là hắn thả cậu ra thật.
Rồi chính Lâm Lang cũng không ngờ tới, đáy lòng cậu thế mà có chút thất vọng, ý nghĩ xẹt qua ấy khiến cậu hoang mang khiếp sợ. Song phản ứng này lại không thoát khỏi mắt Hàn Tuấn, hắn lập tức tóm cậu đặt dưới thân.
Trong phòng vang lên tiếng rên rỉ se sẽ của thiếu niên, áo quần bị cởi rơi lác đác dưới sàn, giường lớn không ngừng đong đưa theo sự lay động của hắn. Khe đùi thiếu niên kẹp lấy cây gậy tím đỏ to lớn, hai điểm trước ngực khẽ dao động theo cơ thể giữa môi lưỡi hắn. Hai thân thể một lớn một nhỏ dây dưa ma sát nhau, bờ mông cường tráng liên tục nâng lên hạ xuống, Lâm Lang cảm giác mình sắp chết chìm trong cơn sóng triều. Cậu chưa bao giờ trải qua thể nghiệm nào sung sướng nhường ấy, không chỉ thể xác, mà cả tâm hồn cũng run rẩy kịch liệt như không cách nào thừa nhận thêm nữa. Khoảnh khắc cao trào ập tới, hai mắt cậu phủ mờ mê ly, mặc cho người nọ hôn mình, tựa thể hồn phách đã thoát khỏi thân xác.
Hai người đều toát mồ hôi ướt rượt, nhắc nhở phút giây điên cuồng vừa qua. Người nọ vẫn tham lam hôn khắp thân thể cậu, dường như mỗi tấc với hắn đều là báu vật hiếm thấy. Răng vừa cắn qua, đầu lưỡi tức thì liếm một lần, cuối cùng dừng trên đầu nhũ mẫn cảm nhất. Lâm Lang ưỡn thẳng người, ôm lấy đầu hắn, nhịn không được rên rỉ thành tiếng, cả hai lại trầm luân trong bể dục. Lưỡi người nọ hệt như mồi lửa, quét một đường từ lưng xuống, lướt qua đường cong trên eo, rồi khẩn cấp trượt vào khe mông. Lâm Lang khó nén run rẩy, chỉ cảm thấy nếp uốn mềm mại bị đầu lưỡi nóng ướt của hắn liếm qua, cậu kiềm không được kêu lên, trong lòng lại vì phản ứng dâm đãng của mình mà xấu hổ không thở nổi. Thân thể giống như không thuộc về mình, kể từ lần đầu tiên bị người nọ ôm lên giường, cậu đã không còn là chính mình nữa.