Giờ tự học tối chủ nhật, trong lòng Lâm Lang vẫn căng thẳng không thôi. Bề ngoài Quan Bằng có vẻ tùy tiện vô tâm, nhưng bản chất lại rất chu đáo và thận trọng, đoán chừng là sợ cậu lo nghĩ nên vừa hết giờ học đã chạy tới. Lâm Lang gặp mặt hắn vẫn có chút xấu hổ, kỳ thực cậu rất muốn hỏi Quan Bằng một câu, hỏi hắn đã từng nhận được thư tình giống thế chưa. Vì trong mắt cậu, Quan Bằng là người ưu tú nhất, dạng như cậu còn có người thích, huống hồ xuất chúng cỡ Quan Bằng.
Song chỉ suy nghĩ thế thôi, chứ cậu đời nào dám hỏi thật. Quan Bằng đến cạnh cậu, nghiêng đầu hỏi: "Thực ra cậu không cần sợ, nếu nó lại dám tới tìm cậu nữa, cậu cứ bảo thẳng với nó cậu chỉ thích nữ sinh là xong."
Lâm Lang lại hiểu sai, cuống quýt giải thích: "Tớ chỉ thích nữ sinh thôi!"
Quan Bằng sửng sốt, lập tức bật cười: "Tớ biết cậu thích nữ sinh, ý tớ là cậu cứ nói cậu không phải đồng tính là được rồi, nó còn dám lằng nhằng với cậu nữa, tớ xử nó liền!"
Lâm Lang ngượng ngùng, không nói gì. Hai chữ "đồng tính" như kim châm đâm cậu thật sâu, khiến cậu sợ hãi mà bối rối.
Hai người rời khỏi rừng cây tối như mực, đi thêm chút nữa là từng dãy từng dãy ký túc xá hiện ra rồi, đèn đường sáng ngời, bên ngoài rất đông người. Quan Bằng dừng chân, nói: "Được rồi, nhiệm vụ hộ hoa của tớ xem như hoàn thành, giờ phải về đón Tô Y Nhiên đây, cậu đi trước đi."
Lâm Lang nghiêm mặt gật đầu, cảm thấy mình đúng là mất mặt, hèn chi có người coi mình như nữ sinh.
Cậu thở dài thườn thượt, rảo bước về hướng nhà bốn. Lúc đi đến giữa hai khu ký túc xá, ven đường bỗng dưng có ai đó xông ra túm lấy cậu, Lâm Lang bị dọa hết hồn, vội hét lớn: "Trương Minh Huy, tôi không phải dạng ấy đâu!"
"Đừng hét."
Bấy giờ, lông tơ Lâm Lang gần như dựng đứng hết cả lên. Hàn Tuấn nhìn cậu từ trên cao, kéo cậu nhét vào xe. Lâm Lang lảo đảo ngã nhào lên ghế, nhất thời thở không nổi. Người nọ ngồi vào, đóng cửa lại, trầm giọng hỏi: "Thằng ấy tên Trương Minh Huy?"
Lâm Lang thất kinh: "Anh đừng làm bậy."
"Nó lại đến quấy rầy em đúng không?"
Lâm Lang vội vàng lắc đầu: "Chắc... chắc cậu ta hiểu ý tôi rồi." Cậu hận không thể lôi Cao Chí Kiệt ra ngoài hành hung ngay bây giờ, đã công tác tư tưởng rồi mà vẫn không giữ nổi cái mồm.
Người nọ quan sát cậu, sắc mặt lại rất bình tĩnh: "Em không động lòng với người khác đấy chứ?"
Đầu Lâm Lang chập mạch, đáp ngay: "Không có không có, đến hot girl trong khoa theo đuổi mà tôi còn chưa đồng ý đâu."
Ý cậu là ngay cả nữ sinh xinh đẹp như vậy thích cậu mà cậu còn chưa dao động, huống chi là nam sinh. Nhưng nói xong lại muốn cắn lưỡi, cậu thành thật thái quá rồi, chẳng giấu giếm được gì cả.
Người nọ quả nhiên thay đổi sắc mặt, dường như việc này làm hắn khiếp sợ hơn vụ Trương Minh Huy nhiều, Lâm Lang không thích đàn ông, nhưng có lẽ vẫn thích nữ sinh xinh đẹp. Lâm Lang bắt đầu lúng túng, hai tay đè cửa xe, nói: "Anh để ý tôi làm chi, chúng ta có quan hệ gì đâu."
Hàn Tuấn đột ngột đè cậu xuống ghế, đầu Lâm Lang đụng phải sườn xe, cậu đau đến "ui da" thành tiếng. Hắn lập tức đỡ lấy đầu cậu, khoảnh khắc hơi thở gần trong gang tấc, tim Lâm Lang đập thình thịch không ngừng, đồng thời tức giận vì mình vẫn nằm ở thế bị động, mím môi nói: "Tôi muốn xuống xe."
Người nọ thế mà ngồi dậy buông cậu ra. Lâm Lang đẩy cửa xe chạy ra ngoài luôn, cậu sợ hắn bất thình lình đổi ý rồi đuổi theo mình, bởi vậy chạy như bay. Mãi khi cậu chạy đến bậc thang trước khu ký túc xá, người nọ vẫn ngồi bất động trong xe.
Lâm Lang hấp tấp chạy lên phòng, mở cửa mới phát hiện giường mình loạn tùng phèo hết cả lên, cậu giật nảy người, chỉ thấy dưới đất rơi đầy mảnh vụn của lá thư tình Trương Minh Huy viết cho cậu, trên bàn còn đặt tấm ảnh hôm ấy hắn dùng điện thoại chụp. Cậu cứ tưởng hắn đã xóa bỏ kể từ ngày cậu dọn đi rồi chứ.
Chỉ thoáng nghĩ lướt qua thôi, cậu cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ âm trầm thô bạo lúc ấy của hắn, cậu sợ tới mức tay phát run, biết đám Lưu Tân sắp về, bèn lạt đật lấy chổi quét hết vào sọt rác. Ra ban công, bắt gặp xe người nọ vẫn đậu dưới khu ký túc xá. Trong lòng cậu nóng lên, vọt thật nhanh xuống lầu.
Xe người nọ đã khởi động, Lâm Lang bất ngờ chạy đến trước xe. Hắn thắng xe thật mạnh, chỉ thấy thiếu niên vươn tay chống lên đèn xe, nét mặt kiên định quyết tuyệt.
Hàn Tuấn bất động nhìn người phía trước. Lâm Lang giơ ảnh chụp trong tay, hỏi: "Sao anh phải làm vậy?"
Hắn sầm mặt, nhìn cậu đáp: "Hai chúng ta mới chia tay, tôi không cho phép em chấp nhận người khác nhanh như vậy. Đó là lời cảnh cáo."
Lâm Lang mím môi thở dốc: "Tôi tưởng anh xóa rồi."
"Yêu cầu của tôi không cao, trước khi tôi quên em, em không được kết bạn với ai, ngay cả rung động cũng không được. Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không khó dễ em."
Lâm Lang suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ dễ xúc động, giận muốn ứa nước mắt. Cậu lại là người hay đè nèn cảm xúc, lửa giận trong ngực càng cháy càng to. Cậu cảm thấy giờ mà ai cho cậu con dao, cậu sẽ... Dù có cho cậu con dao thật, cậu cũng chẳng dám giết chết cầm thú này. Cậu là đứa thiếu cốt khí như vậy đấy, không cách nào nhẫn tâm nổi, quá yếu đuối, không giống đàn ông chút nào.
Ý nghĩ ấy khiến cả người cậu muốn phát điên, không gì đau khổ hơn căm ghét chính bản thân mình: "... Ngộ nhỡ cả đời anh không quên được tôi, tôi phải chịu vậy cả đời sao?" Nói xong, chính cậu còn thấy nực cười: "Anh cũng quá vô lý rồi đấy? Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải nghe anh bài bố? Anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, con chó nóng nảy cũng sẽ cắn người!"
Hắn nhắm mắt làm ngơ, một lần nữa mở máy xe: "Nhớ nhắc đôi nam nữ kia cách xa em một chút, bằng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì đừng có mà hối hận."
Lâm Lang chặn ngay đằng trước: "Anh dám!"
"Ha ha, tôi có gì không dám? Em nghĩ tôi thích em nên em có quyền cò kè mặc cả? Lâm Lang, sao em có thể tự đại đến mức cho rằng tôi sẽ dây dưa với em cả đời?" Hắn mỉm cười: "Chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay, cả đống bé trai giống em sẽ sáp tới đây ngay, em tin không?"
"Vậy thì sao?" Lâm Lang cười lạnh nhạt, khuôn mặt lại lộ ra vẻ diễm lệ và quyến rũ trước nay chưa từng có, cộng thêm một phần cao ngạo và đắc ý: "Bọn họ có tốt cỡ nào cũng đâu phải tôi."
Người nọ thở hổn hển nhìn cậu, siết chặt nắm đấm. Trong mắt Lâm Lang chợt đong đầy nước mắt, cười nói: "Thế gian này có hàng vạn người tốt hơn tôi, nhưng Lâm Lang tôi chỉ có một."
Lâm Lang nắm chặt ảnh chụp trong tay: "Tôi rất thích anh, đừng khiến tôi hận anh."
Dứt lời liền chạy đi. Giây phút ấy cậu cũng rất khổ sở, đau xót không sao tả xiết.
Tiết trời tháng ba lúc thì se se lạnh, khi lại hơi nóng. Cỏ cây chen nhau nhú mầm, trong không khí cũng nghe được hương vị tươi tốt tưng bừng. Cao Chí Kiệt đang ngủ thì nhận được điện thoại, ngồi bật dậy ngay tắp lự.
Vội vã chạy qua, dìu cái người uống rượu say bét nhè lên xe. Thân hình người nọ cao lớn, tha đi chẳng dễ dàng chút nào. Cao Chí Kiệt thở phì phò, mở cửa trước ngồi xuống, hỏi đầy trách cứ: "Anh không sao chứ?"
Hàn Tuấn phiền muộn nằm thẳng trên ghế sau, híp đôi mắt say khướt: "Tôi lại mất khống chế... Trước ngày hôm nay vẫn ngụy trang rất tốt mà..."
Mấy lời sau đó thì mơ hồ không rõ, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhăn lại vì say rượu. Cao Chí Kiệt không hỏi kỹ, chỉ thở dài khe khẽ, có thể khiến Hàn Tuấn thất thố nhường này chỉ mình Lâm Lang thôi.
Trong thoáng chốc, hắn cũng không rõ Lâm Lang rốt cuộc may mắn hay bất hạnh.
Anh thích một người, thích đến mức không phải người ấy không được. Trên đời có biết bao nhiêu người tốt hơn người ấy, tuyệt hơn người ấy, yêu anh hơn người ấy, cớ sao anh vẫn nhớ mãi không quên. Thời điểm kết hôn bất chợt nhớ tới người ấy, sẽ cảm thấy thất vọng như vuột mất thứ gì đó, nghĩ người bầu bạn bên mình lúc về già không phải người ấy, phải chăng sẽ muốn rơi lệ? Rõ ràng họ đều tốt mà.
Bởi lẽ, dù họ có tốt đến mấy cũng không phải người ấy, người anh yêu thương trên cõi đời này chỉ có một mà thôi.