Tết Âm lịch tổng cộng nghỉ một tháng, Lâm Lang về cơ bản đều ở nhà. Đêm giao thừa, liên hoan mừng xuân mới xem được một nửa đã chịu hết nổi phải chui vào chăn. Mười hai giờ vừa điểm, tiếng pháo nổ bùm bùm bỗng nhiên xé toạc bầu trời đêm, như thể cả thế giới đều tràn ngập trong không khí tươi vui của mùa xuân. Lâm Lang rúc trong chăn, chợt cảm thấy bản thân có rất nhiều nguyện vọng muốn ước, nghĩ một hồi lại sợ trời cao cho rằng mình tham lam, nên chỉ ước một điều quan trọng nhất. Nghe nói mọi ước vọng vào thời khắc đầu tiên của năm mới đều được thỏa mãn.
Vai vế của bà nội Lâm rất cao, hôm mùng một Tết cực nhiều người đến đưa sủi cảo, lục tục từ bốn giờ sáng đến tám giờ, nông dân mới ngày đầu năm đã vội trước vội sau, sủi cảo không thể thả vào quá trễ, có người vì giành trước mà nửa đêm mười hai giờ đã cho vào nồi. Lâm Lang dậy từ sớm để chuẩn bị tiếp khách, chờ bà nội Lâm cũng dậy, cậu liền mang đồ cúng đi viếng mộ.
Giờ khắc ấy thực sự rất đau lòng, cậu khóc đến nức nở. Họ hàng bên nội đi viếng mộ thấy vậy đều tới khuyên nhủ cậu. Ruộng đồng năm mới sương mù lất phất, ruộng lúa mạch xanh ngắt nhìn không tới điểm cuối. Lúc dập đầu, Lâm Lang phát hiện mình bỗng trở nên quá đỗi yếu ớt, trước kia khó khăn biết bao mà vẫn gắng gượng được, song giờ đây tự dưng không muốn chống chọi một mình nữa, mà muốn tìm một bờ vai dựa dẫm.
Về nhà, bàn trong nhà chính đã bày đầy sủi cảo, toàn của người trong thôn biếu khi bọn họ đi vắng. Thường thì nhiều sủi cảo như vậy họ phải ăn rất lâu, nhưng từ chối lại không hay, đây là tập tục ở nông thôn, là sự kính trọng dành cho trưởng bối lớn tuổi.
Tiếp theo là bà con họ hàng các nơi, có xa có gần, liên tục hết ngày này sang ngày nọ đến tận mười một tháng giêng. Mười hai tháng giêng, Lâm Lang lái xe ba bánh chở bà nội Lâm tới nhà bà ngoại. Việc này bắt đầu từ năm lớp chín ấy, khi đó Lâm Lang còn nhỏ nên bà nội Lâm đi cùng cậu, cứ thế thành thông lệ, cơ hồ hàng năm đều đi.
Cả mùa Tết trôi qua trong bận rộn, các họ hàng biết Lâm Lang đậu vào trường đại học tốt thì ai ai cũng xúc động bùi ngùi, bà nội Lâm thỉnh thoảng lau nước mắt, nói là trong lòng rất vui. Đa số thời gian Lâm Lang đều ở bên bà. Trong khoảng thời gian ấy, Quan Bằng có tới một lần, Lâm Lang không có nhiều bạn bè, Quan Bằng lại giỏi ăn nói, bà nội Lâm rất quý hắn.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày nhập học. Mười lăm tháng giêng, Lâm Lang ra cổng thôn xem hoa đăng, nay trong thôn giàu có lên không ít, thế mà có người góp tiền bắn pháo hoa. Pháo hoa dĩ nhiên không đẹp bằng trong thành phố, song cũng rất rực rỡ, dẫu rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng chói lóa tươi đẹp, nóng bỏng phồn hoa.
Ban đêm nằm mộng, dưng không mơ thấy Hàn Tuấn, mơ thấy hắn đeo khăn quàng cổ cho mình vào trận tuyết đầu mùa ấy. Tỉnh lại đã là mười hai giờ, cậu kinh ngạc nhìn bóng đèn ố vàng, rồi thình lình bật khóc.
Hai tháng qua lần đầu tiên mơ thấy hắn.
Lâm Lang chưa từng yếu đuối mà đa cảm như bây giờ, cậu hận Hàn Tuấn, hận hắn ngang nhiên xông vào cuộc đời mình.