Lâm Lang mơ một giấc mộng kiều diễm và đáng thẹn, trong mơ cậu không thấy rõ bộ dáng đối phương, chỉ biết chính mình rất sung sướng, sướng đến mức cả linh hồn đều run rẩy, ngay tại khắc cuối cùng, sự vui thích thậm chí khiến cậu sợ hãi phải rên rỉ thành tiếng. Đó là giấc mộng xuân đầu tiên trong đời Lâm Lang, cậu tỉnh lại giữa cảm giác sảng khoái cực độ, trên trán đổ mồ hôi lấm tấm, tim đập kịch liệt.
Ngay sau đó, cậu lập tức hét ầm lên, cầm chặt cái tay vẫn đặt giữa hai chân mình, khẩn trương nói không nên lời.
Hoảng sợ mà xấu hổ.
Trong bóng tối vang lên tiếng thở dốc dồn dập mà nóng rực của người nọ, hơi thở phun lên cổ cậu, nóng tới mức cậu khẽ phát run: "Thoải mái lắm đúng không?"
Vật non nớt dưới tay người nọ lại có phản ứng, Lâm Lang xấu hổ kẹp chặt hai chân, đêm tối càng nhấn chìm cậu vào ý loạn tình mê, cậu rên rỉ ra tiếng, khẽ hô: "Đừng..."
Trong lúc run rẩy, cảm nhận được vật khổng lồ hình dáng dữ tợn dán lên người mình, tay người nọ nắm cả hai dính sát vào nhau, rồi thở hổn hển bắt đầu di chuyển. Lửa nóng ập vào mặt, nuốt sống tất thảy lý trí của Lâm Lang. Cậu chỉ có thể ôm chặt cổ người nọ, nhỏ giọng rên rỉ nức nở. Cái loại rên rỉ bất lực mà kiềm nén khiêu khích tự chủ của người nọ, lực thắt lưng càng thêm gia tăng, động tác cũng cuồng dã hơn. Giường lớn thoáng lung lay theo sự di chuyển ngày càng cấp bách, tinh thần Lâm Lang đã sớm mê muội chẳng biết trời trăng gì. Thời khắc cao trào, người nọ lại bịt phần đỉnh của cậu, thở gấp nói: "Chờ tôi cùng đến."
Lâm Lang nghẹn ngào thành tiếng, cậu chẳng biết làm sao, chỉ ôm lấy cái người đang gầm nhẹ mà bất lực khóc nức nở. Phong ba bão táp ập tới, lúc cậu bắn lên bụng người nọ, đồng thời bụng cậu cũng bị phun đến nóng bỏng.
Khoái cảm cực hạn khiến cậu chấn động mãnh liệt, mê ly không nói được câu nào.
Vẫn là người nọ bật đèn lên, nhìn cậu nhóc đang ngây ngốc, gọi: "Lâm Lâm."
Giọng nói hàm chứa thỏa mãn và vui sướng vô vàn, mang theo tình cảm sâu nặng tựa biển cả.
Lâm Lang khẽ nhếch môi, khuôn mặt đỏ bừng đẫm mồ hôi, cổ áo chẳng biết bị cởi ra tự lúc nào, để lộ làn da ửng hồng, gợi cảm tới nỗi người ta chỉ muốn hung hăng giày vò. Cậu híp mắt, nhìn cơ bắp màu đồng của người nọ ướt rượt mồ hôi, tóc hơi ẩm, nom lại càng hoang dã mà nguy hiểm.
Thân dưới của hai người vẫn áp sát nhau, lây dính chất lỏng trắng đục. Màu sắc của người nọ đậm hơn nhiều, mặc dù đang mềm nhưng vẫn to hơn cậu mấy phần, giống hệt một mãnh thú đáng sợ.
Lâm Lang bỗng nhiên lùi ra sau, túm chăn quấn chặt mình, cậu thiếu điều muốn cắn lưỡi tự sát, không biết tại sao lại đến tình trạng này.
Vẻ mặt cậu khiến mắt người nọ càng sâu thêm, hắn đột ngột nhào tới đè tay cậu: "Một lần cuối cùng."
Lần này ngay dưới ánh đèn, Lâm Lang quên cả giãy giụa, chỉ run nhè nhẹ. Cậu đã không thể phân biệt đây là mộng cảnh hay thực tế.
Phảng phất như ngao du một chuyến trên thiên đường, cậu chỉ cúi đầu khóc, sau cùng gần như co giật nằm sấp trong lòng người nọ.
Bên tai là tiếng thì thầm dịu dàng mà đèn nén: "Lâm Lâm, Lâm Lâm."
Hương hoa hồng nồng nàn mà cuồng nhiệt, gây tê toàn bộ thần kinh cậu. Cậu chỉ biết rúc vào lòng người nọ một cách bất lực, nhận lấy môi hôn dai dẳng không điểm dừng.
Cậu lạc lối trong giấc mộng diễm lệ mà xa hoa, cất từng bước một vào địa ngục, mà cứ ngỡ đang tiến đến thiên đường.