Lâm Lang mím môi bật cười, một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt còn ngấn lệ trong suốt, sáng ngời, "Hàn Tuấn, kể từ giờ khắc này, Lâm Lang em, nhận định anh là người yêu trọn đời. Mặc kệ tương lai gặp phải trắc trở gì, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, em cũng kiên định đi theo anh. Trừ phi có một ngày, anh nói "Lâm Lang, chúng ta như vậy quá mệt mỏi, hay là thôi đi", bằng không cho dù có người kéo em khỏi con đường này, em cũng không lùi bước đâu."
Câu hứa hẹn lại như lời thổ lộ ngọt ngào nhất thế gian. Hắn vỗ đầu cậu, ôm cậu vào lòng, cất giọng trịnh trọng mà thâm tình: "Lâm Lâm, em hãy tin tôi, tôi sẽ cho em một cuộc đời hạnh phúc nhất."
Lâm Lang gật đầu, lại mím môi nhìn đôi mắt ươn ướt của hắn. Hàn Tuấn với đầu cậu về phía mình, cười hỏi: "Em có cười nhạo một người đàn ông rơi nước mắt không?"
"Không đâu." Lâm Lang nhiệt tình đáp lại cái ôm của hắn, "Tuy rằng xót xa, nhưng cũng vui lắm, nhìn anh rơi nước mắt vì em, trong lòng em cảm thấy rất kiên định."
"Ồ?" Hắn buông tay ra, mỉm cười nhìn cậu: "Đừng nói sau này em cứ thấy trong lòng không kiên định là lại bắt tôi rớt vài giọt nước mắt cho em xem đấy nhé?"
Lâm Lang híp mắt phì cười, nghiêm túc lắc đầu: "Từ nay em sẽ không bao giờ khiến anh rơi nước mắt vì em nữa."
"Lâm Lâm, em biết tôi đợi ngày này bao lâu rồi không? Ai cũng bảo kiểu người như em không dễ mở rộng trái tim, cũng không dễ tin tưởng người khác, nhưng một khi đã bị bắt làm tù binh, thì sẽ vô cùng trung thành và kiên định. Tôi luôn tin tưởng những lời ấy, tin rằng em là người như vậy, thế nên dù nhiều lúc tuyệt vọng cỡ nào, giận dữ, nản lòng cỡ nào, tôi cũng không hề muốn buông tay. Thiết nghĩ, biết đâu tôi cố gắng thêm chút nữa, em sẽ chấp nhận tôi, dẫu cơ hội thật xa vời, tôi vẫn muốn thử. Hôm kia ở biển, tôi quả thực đã chết một lần, tôi biết mình rốt cuộc không giữ được em nữa, tôi nghĩ nếu em đi rồi, bản thân phải sống kiểu gì đây. Em nói thời gian sẽ hòa tan hết thảy, tôi không sống trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, cũng biết nếu hai ta tách ra lâu, hai năm ba năm, hoặc mười năm hai mươi năm, ngày nào đó sẽ cho nhau vào quên lãng, hoặc một lần nữa yêu người khác. Nhưng khi nghĩ đến tương lai chúng ta sẽ quên nhau, sẽ yêu thương người khác, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Tôi muốn sống bên em trọn đời, muốn cả đời chỉ yêu một người. Tôi từng gặp qua đủ dạng người, có người sống cả đời cũng chẳng thật lòng yêu thương ai, thấy được được thì kết hôn, sau đó sinh con, mãi đến khi chết già, sống một cách bình bình lặng lặng. Nếu nghĩ như vậy, thì dù tình cảm của chúng ta chứa đầy đau khổ, song cũng coi như may mắn. Cho nên, chỉ cần tôi còn một hơi thở, sẽ không dễ dàng rời xa em. Nhưng khoảnh khắc nước biển nuốt chửng chúng ta, tôi giống như bị thứ gì đó đánh bại."
Lâm Lang mím môi, đôi mắt đong đầy nước được ánh nắng chiếu sáng, rực rỡ chói lóa tựa bảo thạch.
"Tôi ôm em, nghe em nói em không thể chết được, em còn muốn chăm sóc bà nội. Tôi như đột nhiên bừng tỉnh, thầm nghĩ, à, hóa ra là vậy. Từ ngày bé tôi đã luôn cho rằng, phàm là thứ bản thân muốn có, thì bất kể quá trình dễ dàng hay gian nan, cuối cùng đều sẽ đạt được, hóa ra em là ngoại lệ.
Dẫu thế, tôi vẫn cảm thấy may mắn vì tình yêu không thể đạt được ấy.
May mắn vì đã phải lòng em."
"Lâm Lâm, em vĩnh viễn không thể hiểu được tôi yêu em mãnh liệt nhường nào đâu, yêu đến mức chính tôi cũng sắp chịu không thấu. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy dù mình là tên thần kinh, là biến thái, nhưng có thể yêu một người như em cũng đáng lắm."
Lâm Lang ôm cổ hắn, mắt đỏ ửng: "Giờ em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng em muốn chôn chặt chúng trong lòng, mãi mãi không cho anh biết. Em chỉ nói với anh một câu thôi, con đường phía trước, tuy em vẫn chưa biết nên đi thế nào, thâm tâm cũng rất sợ hãi, song em sẽ nỗ lực, làm một người đáng để anh yêu."
Cậu cũng rất yêu hắn, rất rất yêu hắn, chỉ là cậu không biết nên biểu đạt ra sao, cũng sợ tương lai sẽ không làm tốt như đã nói. Chỉ đành phải tiếp cận môi hắn, lần đầu tiên chủ động hé miệng, khơi mào một nụ hôn sâu ướt át mà triền miên. Do tính tình dễ ngượng và hướng nội nên cậu chưa từng nói ra, kỳ thực mỗi lần hắn hôn cậu, cậu luôn kích động muốn ứa nước mắt, như thể toàn bộ vì sao trên trời đều rơi vào lòng.
Hôn một hồi, cậu đột nhiên quay đầu đi, úp mặt lên vai hắn khóc nấc, thứ gì đó trong tim vẫn liên tục bốc ra ngoài, tựa thể sẽ bùng nổi ngay giây sau. Nhưng cậu không giải thích được lý do, chỉ là kiềm lòng chẳng đậu nên khóc thôi. Cậu sung sướng, bi ai, áy náy, nhẹ nhõm. Biết bao cảm xúc đan xen, toàn bộ biến thành dòng lệ tuôn rơi. Ánh sáng trong phòng ngày càng rạng rỡ, trên thân hắn trộn lẫn mùi nước biển và hương vị vốn có, Lâm Lang hít thật sâu hai hơi, rồi đột ngột tránh khỏi lòng hắn, chùi nước mắt bảo: "Đúng rồi, em muốn ra ngoài tìm nhẫn về."
Tình huống lúc ấy khẩn cấp, cứ vậy để thất lạc trong cánh đồng, chẳng biết bây giờ còn tìm được không.
"Ừ." Hàn Tuấn chợt bế ngang cậu lên, sải bước ra ngoài. Lâm Lang không dám thả tay, đành ôm cổ hắn, nói: "Em có tay có chân, không cần anh bế."
Dù sao cũng mới sốt cao, Lâm Lang vẫn lo lắng cơ thể hắn chịu không nổi. Nhưng sự thật chứng minh cậu chỉ lo hão, cũng xem nhẹ thể lực của hắn: "Tôi hiện tại không muốn xa em một phút một giây nào, trong lòng nóng như thiêu đốt, chỉ khi ôm em mới thấy dễ chịu."
Lâm Lang kéo căng môi, muốn cười nhưng gắng nhịn, nũng nịu nói: "Nhưng giờ em nặng lắm, qua năm tăng mấy ký lận đó."
Hàn Tuấn đỡ cậu hướng vào lòng mình, cười bảo: "Em nhẹ mà, có mỗi tí xương thế này, còn chẳng nặng bằng con gái đâu, sau này tôi phải nuôi em thành mập ú, ăn mới ngon miệng."
Lâm Lang vừa nghe lập tức ngưng cười, giãy người trượt khỏi lòng hắn, trên mặt vẫn hơi đỏ vì trận khóc ban nãy: "Đa phần con gái lớp em đều chưa đến năm chục ký, em nặng hơn mấy nhỏ đó." Lâm Lang vốn đã kiêng kỵ người khác so sánh cậu với con gái, huống chi hiện tại xét về mặt nào đó, cậu quả thực đã sa hẳn vào địa vị chỉ dành cho phái yếu, tự tôn nam tính khiến cậu ấm ức vô cùng.
"Vậy cũng không được, tôi muốn nuôi em thành bé mập, ục ịch đến mức muốn chạy cũng không xong." Hắn bắt lấy tay cậu, nắm trong lòng bàn tay, rồi bất chợt ôm cậu qua hôn. Lâm Lang tựa lên cây cột giữa phòng khách, bị hắn hôn đến khó thở. Cậu thình lình đảo khách thành chủ, ấn đầu hắn hôn thật sâu, đoạn đắc ý lui về sau nửa bước, vừa chống cột vừa cười nói: "Bệnh mới khỏi phải giới sắc, bằng không sẽ có hại cho sức khỏe, thận hư bây giờ."
"Thận hư hay không em kiểm tra thử." Hắn túm cậu lại ấn lên cột. Đôi khi Lâm Lang hơi sợ nụ hôn của Hàn Tuấn, bởi hắn luôn hôn đặc biệt sâu, giống như chính hắn cũng không khống chế được sức lực, mỗi lần đều khiến cậu có cảm giác linh hồn sắp bị hút vào. Nụ hôn nồng nhiệt dần biến thành cọ xát lẫn nhau, vật cứng bên dưới của hắn đội lên rất nhanh: "Nhẫn lát nữa rồi tìm, giờ trong đầu tôi chỉ muốn làm tình với em thôi."
Lâm Lang run rẩy rên một tiếng, đỏ mặt mắng: "Muốn làm tình thì làm đi, bớt nói nhảm!"
Nghe thế, Hàn Tuấn dùng một tay ôm cậu lên, tay kia nâng mông cậu, đồng thời nôn nóng tháo dây lưng. Cây gậy khiến người ta sợ hãi lập tức bật ra, hắn thở hổn hển lột quần cậu, nói: "Tôi chờ không kịp, em ráng chịu một chút..."
Lâm Lang "ha" một tiếng, nảy người lên, hạ thân bị hắn mạnh mẽ đẩy vào. Vách tường bị húc vừa đau vừa trướng, cậu cắn răng gác đầu lên cổ hắn, thở dốc nói: "Chờ... Chờ tí nữa... Anh ra ngoài trước đã, lên giường... lên giường hẵng..."
Hắn bất ngờ ôm eo cậu nhấn xuống, vật kia bị nuốt trọn, ngay cả lông cũng thò vào chút ít. Lâm Lang "hưm" một tiếng, cả người run rẩy, chưa kịp ngăn cản, hắn đã giữ nguyên tư thế đâm sâu mà bê cậu lên lầu: "Hồi trước từng thấy tư thế làm tình này trong sách, chúng ta cũng thử xem."
Khoái cảm như vậy quá mức tiêu hồn và xấu hổ, quần hắn còn bám hờ trên hông, mỗi khi bước lên một bậc thang, vật kia lại tiến một nấc vào bên trong, đạt tới chiều sâu chưa từng có. Tuyến tiền liệt trong cơ thể bị đâm đến tê tái, cảm giác sung sướng ùn ùn kéo đến, tinh dịch liên tục chảy ra từ phía trước của cậu. Lâm Lang kêu to trong hoảng hốt, dường như không dằn nổi cơn sợ hãi khiến mình run lẩy bẩy, chuyện này đã vượt quá phạm vi cực hạn rồi, quả thực muốn đòi mạng cậu mà. Cậu bấu chặt lấy vai hắn, van xin: "Tuấn... Tuấn, em sợ... Ha!... Em không được nữa... Ách! Anh tha em đi mà, hu hu hu... sẽ chết mất..."
Hàn Tuấn thấy cậu sợ thật, cuống quýt muốn rút khỏi người cậu, song thân thể thiếu niên ma xui quỷ khiến thế nào lại co rút thật chặt, thảng như thà chết cũng không chịu để hắn đi. Hắn bị vách thịt trơn mềm căng chặt kẹp cho suýt bắn ngay tại trận, lại động thân cắm vào, thở dốc bảo: "Nắm chặt lan can."
Thang lầu lắc lư kèn kẹt, như sẽ sập xuống bất cứ lúc nào. Hai tay Lâm Lang bấu lan can, hắn ôm hai chân cậu kẹp bên hông, cơ hồ nhấc cả thân dưới của cậu lên. Âm thanh cắm rút bất giác mang theo tiếng nước lép nhép. Động tác với độ khó cao như thế khiến Lâm Lang rên rỉ không ngừng, nức nở nói: "Em nắm không nổi nữa, tay hết sức rồi, anh mau bắn đi."
Hàn Tuấn và Lâm Lang xem như hai người tương đối truyền thống, đối với cả hai, làm tình "ly kinh phản đạo" như bây giờ quả là kích thích dữ dội, nên khoái cảm cũng càng mãnh liệt. Lâm Lang chợt nhận thấy vật cứng trong cơ thể lay động liên hồi, bèn cố co chặt hạ thân. Một luồng điện chạy dọc theo sống lưng Hàn Tuấn, cơ bắp trên mông khẽ giật, cũng chuyển động càng nhanh càng sâu hơn, cuối cùng kéo ngược cả người Lâm Lang vào lòng, nhấn thật mạnh rồi bắn vào.
*ly kinh phản đạo: xa rời kinh thư, phản lại đạo nghĩa
Lâm Lang toát mồ hôi đầy người, áo cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, quần gần như bị lột đến mắt cá chân. Tinh dịch chảy men theo đùi cậu, cây gậy của hắn ngoại trừ càng hồng càng dài, thì tựa hồ không có dấu hiệu mềm xuống, mạch máu nổi rõ, ngay cả dương vật dân Âu Mỹ cũng không khiến người ta phát hoảng đến vậy. Do ban nãy bám mãi vào lan can, giờ cánh tay Lâm Lang nhức nhối khôn tả, căn bản không nghe sai khiến. Cậu xụi lơ tựa vào lòng hắn, thở hồng hộc mà rằng: "Một lần, một lần thôi, nếu không em không đi nổi thật đấy."
Phỏng chừng hắn thấy cậu thực sự đáng thương, vậy mà lại gật đầu, miễn cưỡng nhét cây gậy còn ưỡn rõ cao vào quần. Lâm Lang thở dài một hơi, tụt khỏi lòng hắn, hai chân cơ hồ mềm rũ không dùng sức nổi, oán giận bảo: "Lần nào cũng vậy hết, anh không thể dịu dàng một chút à, người em đâu làm bằng sắt..."
"Dịu dàng dịu dàng." Hắn yêu chiều vô hạn mà ôm chặt eo cậu: "Nhức lắm à, tôi bóp cho em nhé."
Lâm Lang đỏ mặt đẩy tay hắn ra: "Không việc gì, mình mau đi tìm nhẫn thôi, hôm nay em còn muốn lên lớp nữa."
Hắn soi cậu từ trên xuống dưới với vẻ mặt khó lường, khóe miệng thoáng vẽ ra nụ cười xấu xa: "Sức lực còn dồi dào thế cơ à, coi bộ từ nay không cần quá lo lắng cho em nữa."
Tình huống lúc đó xảy ra đột ngột, hai người đều không nhớ rõ nơi phát sinh tranh chấp, chỉ nhớ mang máng thôi. Cả hai tới nơi, bắt đầu khom người lục soát từng tấc đất trong cánh đồng. Thân hình hắn cao lớn, mới một lát đã cúi đến đau lưng, trên trán lấp loáng mồ hôi ròng ròng, kiệt sức nói: "Thôi khỏi đi, về tôi mua cho em cái khác. Mua cái đẹp hơn tốt hơn."
"Tương lai nhất định phải mua, nhưng cái này cũng rất quan trọng, em muốn tìm về làm kỷ niệm." Lâm Lang vừa khom lưng vừa ra lệnh: "Ai than mệt chứ anh thì không được, nếu không tại anh tát em, sao nhẫn bị văng được?"
Ra tay tát Lâm Lang là ký ức Hàn Tuấn không dám chạm vào, bởi trong lòng hắn rất rất đau, bèn mím môi nói: "... Khi ấy tôi bị em chọc giận đến phát điên, tôi rất sợ..." Hàn Tuấn không đủ can đảm nói tiếp, giống như càng giải thích, hắn càng khinh bỉ mình lúc đó. Hắn cúi xuống, nói khẽ: "Tôi nhất định tìm được nó cho em."
Lâm Lang dừng lại lần nữa, chuyện hắn tát cậu, vì hôm qua phát sinh quá nhiều chuyện nên cậu gần như đã quên, bây giờ lại tự dưng nghĩ đến, hơn nữa còn ngày càng rõ nét. Tuy cậu không ghi hận, biết bản thân cũng có một phần trách nhiệm, nhưng đánh chính là đánh, đâu thể lấy cớ là giận đến hồ đồ rồi sợ hãi, loại hành vi tội ác này tuyệt đối không thể nuông chiều. Do vậy, cậu đứng thẳng lên, sờ mặt nói: "Hèn chi em cứ thấy mặt ran rát khó chịu, té ra là bị tát, anh xem thử hộ em cái, sưng lên rồi đúng không?"
Hàn Tuấn nhát gan, cúi đầu giả bộ không nghe gì sất, vừa bới lúa vừa lầm bầm: "Kỳ ghê, rớt đi đâu vậy trời?"
Lâm Lang bám riết không tha vụ cái tát, lớn tiếng nói: "Em cũng chả biết rơi đi đâu, lúc ấy em bị anh tát cho sao bay đầy đầu, đầu óc mù tịt mà, từ nhỏ tới giờ em chưa bị ai đánh bao giờ đâu."
Hàn Tuấn hơi toát mồ hôi, trước mắt thình lình sáng lên, hưng phấn gạt đám lúa ra, reo lên: "Tìm thấy rồi!"
Lâm Lang cúi xuống nhìn, hắn đã cầm cái nhẫn lên, mặt đổ mồ hôi nhễ nhãi, cười khoe hàm răng trắng tinh: "Lâm Lâm, em coi nè."
Lâm Lang chìa tay nhận lấy, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn, cười khẽ thành tiếng. Hốc mắt bỗng ươn ướt, cậu nắm chặt nhẫn trong tay, nhẹ giọng nói: "Hàn Tuấn, em yêu anh, thực sự vô cùng yêu anh."
Cậu yêu hắn quá đỗi, có lần còn vì tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng mà bừng tỉnh giữa đêm khuya, hưng phấn đến độ không tài nào ngủ được, chỉ có thể dùng cách khóc thầm để dập tắt ngọn lửa tại nơi sâu thẳm trong tim