Lọc Truyện

Em là thế giới của anh

Sáng hôm sau là ngày đầu tiên cô quay lại trường sau hai tháng nằm dài trên giường bệnh, cô đang lo lắng không biết mình theo kịp bài vở không đây.

Cả hai cùng sánh bước vào phòng hội học sinh, đi đến đâu là có ánh mắt dõi theo đến đó.

Chỉ trong đầu giờ sáng tin đồn lan đi rất nhanh. Học sinh trong trường thậm chí giáo viên ai cũng biết cô quen Lâm Hạo. Hội trưởng An Hoa có bạn gái hay chỉ đơn giản là thích con gái trở thành tiêu điểm của trường. Đâu có cần phải đến mức đó.

Có điều…hạnh phúc này có phải đã đến quá nhanh rồi không, nhanh đến mức khiến cô có cảm giác không chân thực.

Cô luôn sợ rằng một ngày mở mắt, giấc mộng đẹp này này sẽ tan biến…

– Chúng ta bắt đầu họp thôi.

RẦM

Giang Tuấn mở cửa bằng chân bước vào lãnh đạm tiến đến chỗ ngồi, mọi người mở to mắt nhìn vì anh không còn dáng vẻ như ngày trước nữa.

Tâm can cô đau quằn quại.

Phương Ly nhớ cái lần lúc mình mới bước chân vào hội học sinh, Giang Tuấn đi trễ nhưng vẫn cười rất vui vẻ, còn nhờ cô mua đồ ăn sáng và pha cà phê cho anh, vì sao anh lại thành thế này.

Buổi họp bao trùm không khí ảm đạm. Hội trưởng bình thường đã ít nói và đáng sợ, nào ngờ bây giờ hội phó còn hơn cả thế!

Phương Ly đã xác định rõ người mình yêu là ai, cho dù những những người ở đây có nói thế nào, có phản ứng thế nào cô cũng không quan tâm..Chỉ riêng Giang Tuấn, anh đối với cô là một người rất quan trọng

Tại sao anh không thể vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng tỏa sáng trên môi như những khi cô gặp anh…Là vì cô

Là cô đã làm mất đi nụ cười của anh, tội lỗi của cô có phải rất lớn không?

Giang Tuấn không dám đối mặt với sự thật, ngày trước anh cứ cho rằng khoảng cách lớn nhất của anh với cô chính là mẹ anh ngăn cản.

Thật nực cười anh từng có suy nghĩ phá bỏ rào cản gia đình để đến với cô, nhưng nào ngờ đến cuối cùng hóa ra cô cũng không hề yêu anh, chưa từng yêu anh.

Những thứ anh từng cho là mình có chỉ là mộng tưởng trong phút chốc của anh.

RẦM – tiếng đập bàn của Giang Tuấn làm mọi người kinh hãi ngoái đầu nhìn lại, ai ai cũng khiếp sợ. Từ khi nào hội phó của họ lại mang dáng vẻ y hệt hội trưởng thế này

– Không có gì, tôi đập con ruồi trên bàn thôi. – Giang Tuấn nói, mặt vẫn không ngẩng lên

– Chúng ta họp tiếp đi – Lâm Hạo vờ như không có việc gì xảy ra

Bầu không khí trong phòng bức bánh đến đáng sợ, ai nấy đều mong tan họp.

…………………

Bầu trời trong xanh, từng cơn gió lượn quanh thổi tung mái tóc đen nhánh của chàng thanh niên tuấn tú. Ánh suy tư ngẩng lên cao, đôi mắt man mác buồn, bị gió mang theo cái lạnh lẽo vây lấy cả thân người.

Lần trước gần nhất anh đứng ở đây vốn không như vậy.

Nói ra cũng không ai tin, người như anh lại có thể vì người như Phương Ly cô trở thành dáng vẻ thế này.

Nghe có tiếng bước chân tiến lại gần anh quay đầu lại, ánh mắt lay động mạnh mẽ

– Sao em biết anh ở đây?

– Là anh Minh Khải cho em biết. – Hai bàn tay cô đan vào nhau, ngẩng mặt nhìn anh

– Vậy à..

Phương Ly tiến tới gần anh hơn, lời nói hơi ngập ngừng nơi cửa miệng

– Anh đừng tự dày vò bản thân mình vì một người không xứng đáng như em nữa.

Giang Tuấn nhìn cô, đáy mắt dâng lên nỗi chua xót, tình cảm dạt dào không cách nào kìm chế được

– Ai bảo em không xứng đáng, chưa bao giờ có cô gái nào khiến anh thế này cả. Em có biết trong hai tháng em nằm viện, anh ngày đêm khẩn xin em tỉnh lại, anh nhớ em, anh muốn nghe giọng em phát điên.

– Vậy mà khi em tỉnh lại, người đầu tiên em muốn gặp là hắn ta, giờ lại trở thành bạn gái hắn ta…em có biết cảm nhận của anh là như thế nào không?

Nhìn thấy anh như vậy lòng cô đau như cắt.

– Tình cảm của anh thật sự rất đẹp, nhưng em không thể đón nhận nó, hãy trao cho người xứng đáng hơn có được không?

Trước khi gặp cô, đối với anh tình yêu chỉ là trò đùa, nhưng gặp cô rồi, anh lại không muốn mang điều đó ra đùa giỡn vì không muốn cô phải chịu bất kì sự tổn thương nào.

Sự xuất hiện của cô cứ như một tia sáng chiếu vào cuộc đời anh, giúp anh hiểu thế nào là tình yêu, khiến anh yêu cô rồi cuối lại nói cô không xứng đáng. Mục đích chính là khiến anh đau lòng đến chết đúng không?

Giang Tuấn tiến đến dùng toàn bộ sức lực nắm chặt lấy hai cánh tay nhỏ bé của cô

– Anh hỏi em một chuyện, em thành thật nói anh biết, nếu không có mẹ anh ngày trước năm lần bảy lượt ngăn cản thì có phải người bây giờ đứng bên cạnh em là anh, đúng không?

Cô chỉ lắc đầu không trả lời, trên đời này vốn dĩ không có nếu như, những chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi.

Giang Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ tột cùng, hai cánh tay to giữ chặt lấy đôi vai nhỏ bé cứ như sợ cô sẽ bị làn gió trên kia cuốn đi mất.

– Hai tháng qua anh thật sự rất nhớ em.

– Anh buông em ra đi. Chúng ta không thể làm bạn với nhau như lúc trước sao.

– Đáng lẽ ra ngày trước anh phải giữ chặt em thế này, anh thật sự rất hối hận. Tên đó vốn không phải người tốt, ở bên cạnh hắn ta đến cuối cùng người tổn thương chỉ có em thôi.

– Nhưng mà em đã quyết định rồi, em…

Ánh mắt đen thẳm trừng trừng, những chữ sau đó anh không hề muốn nghe.

Giang Tuấn đột ngột kéo cô lại gần, tay trái anh ôm chặt eo cô, tay phải ép sau gáy.

Sau đó anh cúi đầu hôn cô!

Phương Ly kinh ngạc mở to mắt, sau đó cô hoảng loạn muốn vùng vẫy nhưng không cách nào nhúc nhích được, muốn hét lên nhưng môi đã bị anh khóa chặt. Rồi cuối cùng, cô cứ như người gỗ vậy, đứng yên bất động, đờ đẫn khép mi lại, nước mắt theo từng giọt trong suốt chảy ra.

Nụ hôn tràn đầy hương vị của sự tuyệt vọng nhưng lại le lói tia hy vọng, rằng cô sẽ đáp lại, dù chỉ một chút cũng khiến anh vui sướng đến chừng nào.

Nhưng rốt cuộc…anh thua rồi…

Tiếng động ken két chói tai vang lên, cánh cửa sân thượng được đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân mạnh mẽ tiến về phía này.

Phương Ly không thể quay lưng lại nên cô không biết là ai đang đi tới, nhưng sóng lưng cô lạnh buốt tê cứng, trái tim cô…trái tim cô đau quá. Liệu có phải…đừng mà…

Nước mắt cô tuôn lã chã ướt cả khuôn mặt, Giang Tuấn bỗng giật mình tỉnh giấc vội buông cô ra. Anh sững sờ về điều tồi tệ mình vừa làm với cô.

Phương Ly quay đầu lại nhìn, trong lòng chứa đầy sự sợ hãi lẫn hoang mang cực độ

Môi cô mấp máy không thành lời, quả nhiên đúng như linh cảm, anh đã đứng ngay trước mặt!

– Lâm Hạo…thật, thật…ra…

Cô định mở miệng định giải thích nhưng đầu óc cứ rối tung, chữ nghĩa đều theo gió bay mất, cô xấu hổ, sợ anh hiểu nhầm cô là đứa con gái dễ dãi, lại còn thấy mình thật có lỗi với anh.

Thậm chí giữa cô và anh còn chưa nó một nụ hôn chính thức.

– Anh sang lớp em tìm mà không thấy em, hóa ra em ở đây.

– Em…

– Thôi về lớp đi, gần đến giờ vào học rồi, tiết sau lớp anh được nghỉ nên anh muốn hóng gió một lát.

Phương Ly kinh ngạc ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên

Phản ứng của anh như vậy là sao?

Anh làm như thể, anh chẳng nhìn thấy gì cả!

Nơi này chỉ có cô và anh.

– Em…vậy em về lớp trước.

Phương Ly cúi mặt chạy vù đi.

Lâm Hạo tiến từng bước thật chậm rãi về phía người con trai trước mặt. Trong mắt anh lúc này là một sự lạnh lùng đến cực hạn, sâu không thấy đáy.

Trong lòng anh, một cơn thịnh nộ như ngọn lửa bốc lên cao. Kể từ giờ phút cô trở thành bạn gái anh về sau anh tuyệt đối không muốn để cô khóc chứ đừng nói khóc vì người con trai khác, lại còn cả việc hắn dám ức hiếp cô như vậy.

– Đừng có mà kích động Phương Ly, tôi chưa từng tính toán những chuyện mà cậu nghĩ trong đầu, tôi chỉ muốn Phương Ly vui vẻ.

Giang Tuấn cười nhạt nhẽo như nghe một câu chuyện hài nhảm nhí, mỗi lúc một to

– Bản thân cậu còn lo chưa xong, có thể cho cô ấy cái gọi là vui vẻ thật sự sao?

Lâm Hạo ánh mắt sáng lạnh sắc bén, không hề lộ một tia cảm xúc

– Có thể có nhiều việc tôi không bằng cậu, nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức.

Giang Tuấn nhíu mày, thanh âm lạnh hẳn đi

– Có thật là cậu yêu cô ấy, không phải là vì hận tôi chuyện ngày xưa hay là muốn lấy lại vật đó chứ.

– Tùy cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

– Cứ cho không phải vì tôi. Thế còn cô bạn gái hai năm trước của cậu, tôi không nghĩ là cậu có thể quên dễ dàng như vậy. Tôi càng không muốn Phương Ly trở thành người thay thế của kẻ khác.

Thật ra thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm cùng người con gái đó, đúng là không phải bảo muốn quên là có thể quên lập tức. Nhưng lúc này đây anh thật sự cố gắng để quên đi.

Lâm Hạo không chút do dự nói

– Không quên không có nghĩa là tôi không thể chăm sóc Phương Ly, quá khứ suy cho cùng cũng là quá khứ, tôi muốn cùng cô ấy bắt đầu một hạnh phúc mới.

BỐP BỐP BỐP – Giang Tuấn vỗ tay ba cái, vẻ mặt tán thưởng nhưng thật ra là mỉa mai, thản nhiên nhún vai nói

– WOA, thế thì tôi chờ xem cái hạnh phúc mà cậu nói. Nhớ giữ cô ấy cho chắc nhé. Chưa nghe câu 30 chưa phải tết sao?

– Nhưng mà người ta vẫn gọi là 30 tết đấy thôi. – Lâm Hạo bình tĩnh đáp trả

Giang Tuấn cười nhạt một cái, sau đó ánh mắt đột nhiên biến đổi

– Hôm nay cô ấy muốn làm bạn gái cậu, không có nghĩa là ngày mai cũng thế. Chỉ cần cậu buông tay cô ấy một giây tôi sẽ lập tức giành lại cô ấy. Vậy cho nên…đừng ngủ quên trên chiến thắng nhé.

– Cậu chưa nghe câu đến trước hay đến sau không quan trọng quan trọng là tình cảm đó dành cho người nào. Cậu bỏ cuộc đi, tôi sẽ không bao giờ buông tay cô ấy đâu.

Lâm Hạo đồng dùng một tay nắm chặt lấy cổ áo Giang Tuấn, ánh mắt sắt lạnh buông lời cảnh cáo

– Tôi cảnh cáo cậu từ nay tránh xa cô ấy ra, đừng có để tôi thấy những chuyện như vừa rồi, tôi không chỉ nói suôn đâu.

– Nếu như tôi vẫn tiếp tục theo cô ấy thì cậu sẽ làm gì? – Giang Tuấn không sợ hãi vẫn lên giọng hỏi, đồng thời giật cánh tay Lâm Hạo ra khỏi người mình

– Cậu dám sao? Thế thì cứ thử xem. – Lâm Hạo gằn giọng nói

Giang Tuấn môi kéo lên một đường, nhưng tay lại siết chặt thành nắm đấm, quay người rời đi.

Được mấy bước chuông điện thoại vang lên, Giang Tuấn trượt trên màn hình, đầu dây bên này vang lời nói đầy khô khốc, đáng sợ

– [Việc tôi nhờ cậu thế nào rồi?]

– [………….]

– [Được, gặp nhau rồi nói chuyện.]

Giang Tuấn cúp điện thoại, xoay người nhìn Lâm Hạo. Anh lúc này đang đưa mắt hướng về phía bầu trời xanh, rồi lại đưa tay lên như muốn chạm vào khoảng không mênh mông ấy.

Anh lại chợt nhớ đến lần trước Phương Ly lo lắng cho anh, bảo anh đến biển thư giãn, đừng có suốt ngày ở nhà, có cơ hội anh nhất định sẽ đưa cô đi.

“Hội trưởng thế thì cậu cứ ráng giữ chặt lấy Phương Ly đi nhé, cũng không lâu nữa đâu chúng ta sẽ biết được kết quả. Nhanh thôi. Cậu dựa vào đâu mà lại có thể khiến cô ấy yêu cậu đến như vậy, là thật lòng hay là giả dối. Tôi thật sự rất muốn biết.”

……….

Buổi trưa, ông mặt trời ban phát những tia nắng gắt chói chang phủ xuống mặt đường đông nghịt xe cộ càng khiến cho việc lưu thông trở nên khó khăn hơn, con người mệt mỏi uể oải hơn.

Từ lúc bước lên xe ra về tới giờ Lâm Hạo ngồi bên cạnh lo chơi trờ chơi trên điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến cô, sắc mặc của anh có vẻ không tốt lắm, không biết là vì kẹt xe hay vì do cảnh tượng khi nãy trên sân thượng.

Phương Ly vò vạt áo mình mấy lần đến nhăn nhúm rồi mới lên tiếng

– Ông mặt trời đã khó chịu như vậy rồi, anh đừng có…

– Lần sau nói chuyện với ếch không được đứng gần như vậy nữa!

– “…”

– Nếu có thể thì hạn chế nói chuyện, không nói càng tốt.

Anh lại tiếp tục mắt không nhìn cô, trên mặt khắc dòng chữ to đùng “băng không tan đừng chạm vào kẻo phỏng tay”

Cô cảm thấy trong lòng có chút uất ức, giọng điệu anh nghe như sao không tin tưởng cô vậy.

– Không phải anh không tin em mà là anh không tin tưởng con ếch đó.

Không ngờ anh lại đọc được suy nghĩ của cô, nguy hiểm, thật quá nguy hiểm.

– Còn nữa điều quan trọng nhất là không được khóc, khóc vì hắn ta là tuyệt đối không được.

– Thế tối nay anh muốn ăn món gì? Ếch xào bảy món nhé!

– “…”

– Em đấy…tóm lại lần sau không được như vậy nữa.

– Biết rồi mà!

Đây là lần cuối cùng anh nhượng bộ khi thấy cô cùng với Giang Tuấn có những hành động như thế, nếu có lần sau anh nhất định sẽ cho tên đó một bài học. Nói về đánh nhau thì anh chẳng kiêng nể ai cả.

– Ớ, nhưng mà chúng ta đang đi đâu vậy? – Phương Ly nhìn ra cửa kiếng thấy xe không đi về hướng nhà mình

– Anh dẫn em đi chụp hình cưới. – Lời nói của ai đó rất bình tĩnh tự tin

– HẢ??? Anh…mới…nói… gì? – Từng chữ của cô bị ngắt quãng

– Chụp hình cưới.

– Với ai?

Trong lòng cô luôn nghĩ nhất định là anh rắp tâm trêu chọc cô như vụ đặt tiệc cưới hôm qua rồi.

– Em là bạn gái anh lẽ nào anh dẫn em đi chụp hình cưới với người khác, tất nhiên là với anh. – Sét đánh ngang tai

KETTTT – Anh Tiến tài xế nghe xong liền thắng gắp, quay đầu nhìn về phía sau nét mặt hốt hoảng.

Cô mới là người hốt hoảng hơn nè, nằm mơ, nhất định là nằm mơ rồi. Có thể do trời nóng quá bị anh bị say nắng cũng nên.

– Hay là…chúng ta thay vì đi chụp hình “gì gì đó” thì ghé tiệm thuốc trước nhé! – Lời của cô tự động tuôn ra

– “…”

– Cho xe chạy tiếp đi, đến tiệm áo cưới Thiên Đường ở phía trước. Đã trễ hẹn mười phút rồi.

Tài xế một hồi ngơ ngác rồi ấn ga chạy tiếp.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

– Vào đi, chỉ một lát thôi! Vào đó rồi anh nói cho nghe.

– Một lát cũng không được, em muốn về nhà!

– Có ai làm gì em đâu.

– Nhưng em vẫn còn chưa thành niên làm sao có thể cùng anh…vào đó rồi…như thế…được…!

– “…”

– Thế rốt cuộc có vào không?

– Không!

– Vậy anh sẽ ẵm em vào đó đấy!

– “…”

Tài xế nhịn hết nổi đành lên tiếng

– Thiếu gia, cô Phương, hai người làm ơn đừng lôi kéo nhau giữa đường rồi nói mấy lời như vừa rồi nữa được không, người khác không biết gì lại nghĩ nơi chúng ta đang đứng là khách sạn đấy!

– “…”

……………….

“Xin chào, hoan nghênh quý khách!” – Giọng nói ngọt ngào của nhân viên vang lên.

Chết rồi! Một cặp nam nữ mặc đồ học sinh dắt tay nhau đi chụp hình cưới có phải sẽ khiến người khác có cái nhìn không tốt.

Không, không phải không tốt mà phải nói là cực kì không tốt ‼!

Ý nghĩ thoái lui mãnh liệt hiện ra trong đầu, cô quay lưng lại đánh bài chuồn nhưng nào được.

– Tôi có hẹn trước với bà chủ, tôi họ Lâm. – Lâm Hạo đã đi trước một bước, nắm chặt lấy cánh tay đang đong đưa của cô rồi quay sang điềm đạm nói với chị nhân viên

– Ra là Lâm thiếu gia, mời hai vị đi lối này.

Lâm Hạo dắt cô vào trong, thôi thì đi xem thử bên trong đó có gì.

Cô nhân viên ngoài mặt tươi cười nhưng vừa đi vừa tỏ thái độ không tin nổi, bà chủ có dặn trước lát nữa có khách đến chụp hình cưới, haizz, học sinh thời nay sao lại bạo gan đến thế.

Nhất định là cái dạng đó rồi, lỡ gì gì với nhau, không chờ được nên mới cưới gấp như vậy!

Nhìn mặt mũi cũng không đến nổi nào vậy mà…

Sau đó cả ba cùng đến khu trưng bày áo cưới, WOA cái nào cũng đẹp và lấp lánh hết trơn, lần trước đến đây cô quá gấp nên không kịp chiêm ngưỡng kĩ, thật là đẹp, đẹp đến lóa mắt.

– Toàn bộ những mẫu của cửa hàng chúng tôi hết thảy đều ở đây, tiểu thư cần tôi giới thiệu sơ qua không ạ. – Cô nhân viên đon đả

– Không cần đâu, cứ để bạn gái tôi tự chọn đi. – Lâm Hạo khoác tay ra hiệu

– Em tự chọn? – Cô chỉ tay vào người

– Ừ, chọn xong thì mặc vào chụp hình.

Những bộ đồ cưới ở đây, cô thật sự có thể khoác lên người sao? Còn là bây giờ, cô cứ ngỡ ngày ấy còn xa lắm lắm cơ đấy.

– Em thích cái nào thì cứ chọn, đừng nghĩ cho anh miễn em thích là được.

Nói rồi Lâm Hạo theo chị nhân viên đi ra ngoài, bỏ lại mình cô, chị còn chỉ cô đống album nếu ở đây không có mẫu mình thích thì có thể chọn trong đó, lát nữa sẽ có người đem tới tận đây.

Cuối cùng cô cũng chọn được một bộ váy, trông đơn giản nhưng không hiểu sao vừa nhìn cô liền bị nó thu hút. Những người khác cũng vào giúp cô làm tóc, trang điểm, thay váy cưới, đến bây giờ cô vẫn nghĩ đây là mơ.

_SOẠT

Lúc nhân viên cửa hàng vén tấm màn lụa lên, Phương Ly không nghĩ là Lâm Hạo đang đứng đó chờ cô, trái tim nhỏ chợt đập loạn.

Anh mặc bộ vest trắng trang trọng lịch lãm, càng tôn lên đường nét thân thể cùng gương mặt hút hồn, nếu anh là chú rể nhất định là chú rể đẹp trai nhất cô từng thấy.

Chỉ là…không biết ai mới may mắn được làm cô dâu của anh!!!

Phương Ly đã thay bộ váy cưới trắng, trên váy đính những chuỗi pha lê lấp lánh, phần đuôi xòe lộng lẫy. Mái tóc xõa vai phần đuôi được uốn nhẹ gợn sóng, trên đầu còn đội thêm một vương miện.

Một nhân viên nữ còn đến đưa cho cô bó hoa oải hương tím biếc, mùi hương vẫn còn thoang thoảng. Trời ơi sao cô lại hồi hộp thế này cứ như thật sự sắp bước vào làm lễ vậy.

Lâm Hạo nhìn cô đến ngây người một hồi, lại thấy nụ cười của cô anh cũng yên lòng hơn. Con gái chẳng phải ai cũng mong muốn mình trở nên xinh đẹp, món quà xuất viện này của anh xem chừng cô rất thích.

Trải qua khoảng thời gian rất lâu nhân viên mới thốt lên được một câu

– Lâm thiếu gia, cậu có hài lòng không?

– Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, một lát chúng tôi sẽ ra. – Lâm Hạo nói mắt vẫn không di chuyển khỏi người cô

Lâm Hạo tiến đến gần rồi bất chợp cảm thấy trên đầu mình được cài lên vật gì đó. Là khăn voan của cô dâu.

Mặt mũi cô đỏ bừng bừng

– Chúng ta đi ra chụp hình nhé.

– Thật sự phải chụp sao? Hay là cứ lấy điện thoại ra tự chụp đi. – Cô cười hì hì

– Tự chụp làm sao đẹp – Lâm Hạo chau mày

– Điện thoại anh xịn chụp vẫn đẹp mà, lẽ nào anh không tin tưởng ở nó?

Phương Ly này cái gì cũng nói được cả. Anh thế này sao lại phải đi tin tưởng cái điện thoại chứ.

– Có chịu đi không?

Cô vẫn lắc đầu nguầy nguậy, như thế thì ngại chết.

Cuối cùng Lâm Hạo cũng hết cách lấy điện thoại ra gọi người chụp hình về rồi giơ điện thoại lên cao

– Hết cách với em, nhìn vào đây nhé.

Anh đưa tay choàng qua eo kéo cô sát lại người, giây phút đó trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi, hai má cũng đỏ ửng lên vì xấu hổ, thế này thì làm sao mà lên hình.

– Em thả lỏng người đi chụp mới đẹp được.

TÁCH

Không biết là do mặc đồ cưới rườm rà hay là do cái gì mà mới chụp mấy tấm cô cảm thấy khá nóng.

– Anh nhìn xem em có bị đổ mồ hôi không?

Anh quay đầu lại nhìn cô một hồi, ở cách gần như thế này làm anh có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên người cô, rất thoải mái, anh rất thích mùi hương này.

– Thế chúng ta chụp một tấm thật đặc biệt rồi nghỉ nhé.

– Đặc biệt…là sao?

Trong lúc cô còn đang ngẩng ngơ suy nghĩ, Lâm Hạo một tay giơ điện thoại lên, một tay siết chặt eo cô kéo lại sát người mình, hơi thở ấm nóng phả vào hai bên má làm cho mặt mày cô đỏ bừng, hơi thở của hai người như sắp hoà làm một.

Trong khoảnh khắc anh sắp hôn cô, đôi mắt cô chợt vô thức nhắm nghiền lại.

Đây là chuyện những cặp đôi yêu nhau nào cũng phải trải qua, cô đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng vẫn không tránh được sự hồi hộp.

Đây sẽ được xem là nụ hôn đầu tiên khi cả hai đều tự nguyện.

Thế nhưng chuyện đời đúng là không bao giờ lãng mạn như phim.

BỘP…

Nghe tiếng động lạ Lâm Hạo mở mắt từ từ buông cô ra, nhìn cảnh tượng trước mặt, Phương Ly còn tưởng mình đang nằm mơ, giấc mơ đáng sợ vô cùng.

AAAAAAA

Tại sao đám người kia lại ở đây???

Trốn là từ khóa duy nhất trong đầu cô. Thế là cô phi thẳng vào chỗ thay đồ đồng thời kéo rèm lại, đưa tay ôm lấy hai má đang nóng rực lên.

Thế này thì còn dám nhìn mặt ai nữa!!!

” Đại ca em xin lỗi…em lỡ chân.”

Một tên luống cuống vì giẫm phải hộp giấy dưới chân, đám người phía sau thì trợn tròn mắt tiếc nuối, cứ như đang đến cảnh gay cấn nhất thì lại hết phim.

” Nhưng em hứa sẽ không lỡ miệng đâu, em chẳng nhìn thấy anh chị sắp làm cái gì cả.” – Tên 2

“Phải, phải, anh chị cứ tiếp tục hôn nhau đi, tụi em ra đây!” – Tên 3

– Phương Ly:”…”

Bọn người này là do ai dạy dỗ vậy?

– Thế lại đây, tao cũng đang muốn lỡ chân. – Lâm Hạo sắc mặt tối đen như trời ba mươi, bọn này chỉ giỏi mỗi cái phá đám.

– Đại ca em xin lỗi thật mà. – Tên 1 quýnh quáng, sau đó cả đám sợ hãi lùi lại mấy bước rồi chạy biến ra ngoài

Phương Ly ở bên trong định thay đồ rồi về…nhưng mà…

– Lâm Hạo, anh gọi mấy chị hồi nãy đến giúp em đi – Phương Ly ló mỗi cái đầu ra khỏi tấm lụa nhờ vả anh

– Sao vậy?

– À…nói chung.. nói chung anh cứ gọi người đến đi. – Cô ngại không dám nói thật

Lâm Hạo nghe theo cô cũng ra ngoài một hồi mới quay lại, buông một câu chết người

– Mọi người đang nghỉ trưa, cửa hàng chỉ còn mấy thằng hồi nãy thôi, mấy người chờ chụp hình vì chúng ta không chụp họ cũng về hết rồi.

– HẢ…- Phương Ly ca thán

– Có chuyện gì vậy?

– Không gì, thế thì em có thể chờ.

– Họ mới nghỉ trưa khoảng một tiếng nữa mới quay lại, em không chờ nổi đâu, chuyện gì nói ra xem thử đi.

– À, cái..cái váy…à..nó…cởi không được.

Mặt cô cúi đến tận sát đất, câu tiếp theo là gì, cô không dám nghĩ nữa.

Lâm Hạo cũng khá bất ngờ nhưng sắc mặc cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh là vua bình tĩnh trong mọi tình huống mà.

– Có phải em đói bụng lắm rồi không? Thật ra anh cũng đói lắm rồi…

– Ý anh là sao? – Cô hỏi vậy nhưng trong bụng cũng lờ mờ đoán ra

– Thôi để anh vào đó giúp em. – Lâm Hạo thoải mái nói

– Không được, không được,tuyệt đối anh không được vào đâu.

Bàn tay bé nhỏ của cô tha thiết nắm chặt chiếc rèm…Thà là giúp kéo lên còn hơn giúp kéo xuống, thế thì có khác nào là tạo điều kiện để phạm tội.

– Nhanh lên để còn về, sợ anh giở trò à? – Lâm Hạo tiến tới nắm lấy phần rèm bị cô ôm chặt

– Nhưng mà…- Cô lắc đầu nguầy nguậy

– Bỏ tay ra, nếu không để anh xông vào cũng thế. – Giọng anh cứng rắn

Cô không có dự định đồng ý nhưng sắc mặt anh khiến cô im thin thít. Lâm Hạo nói là làm đã xuất hiện rồi.

Chưa kịp phản ứng thêm gì thì anh đã nhanh chóng gỡ tay cô để bước vào, lại còn SOẠT – chiếc rèm được vén lại tạo thành không gian kín nhốt hai người bên trong.

– Vào thì vào, anh đóng kín rèm lại làm gì? – Mắt cô mở to kinh ngạc

– Em muốn cái bọn khi nãy vào thấy chúng ta thế này à!

– Bọn ấy sẽ không vào đâu.

– Đề phòng thôi. – Lâm Hạo buông nhẹ ba chữ

Bên trong bức màn thay đồ chỉ có hai người…lại còn..bất đắc dĩ, là bất đắc dĩ – Cô lẩm nhẩm trong bụng

– Này em tin tưởng anh đấy nhé, kéo khóa xong anh ra ngoài liền, còn nữa…không có được nhìn…tuyệt đối không được nhìn đấy. – Má Phương Ly đỏ ửng lên

– Ra là em thiếu tin tưởng anh như vậy! – Lâm Hạo hừ nhẹ một cái

– Em…

Cho anh vào đến tận đây mà còn bảo là thiếu tin tưởng. Là người khác thì đừng có mơ mà giờ anh lại bảo vậy.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!