Lọc Truyện

Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất

Chương 25.

 

Phương Hân cùng Phương Thảo nhìn Chấn Phong và chờ mong câu trả lời thật lòng của anh. Tuy nhiên, Chấn Phong lại phớt lờ sang chuyện khác, anh chỉ ta về phía trước.

 

“Ay, Giang Diệu Minh đã vào bên trong đồn cảnh sát rồi kìa.”

 

Giang Diệu Minh đeo kính râm, bước vào trong đồn cảnh sát thì nhìn trước, ngó sau đề phòng mọi thứ. Vậy là đã quá rõ ràng, bây giờ Chấn Phong đã biết mình phải làm gì rồi.

 

Chấn Phong đưa hai người con gái về căn biệt thự nhà họ Triệu, Phương Thảo khi biết anh đưa về nhà liền phản đối, cô không muốn về nhà thêm một lần nào nữa, Phương Thảo còn có ý định xuống xe nhưng Chấn Phong không cho xuống, nhất định giữ im lặng. Phương Thảo nhìn sang người đàn ông đang chăm chú lái xe, khuôn mặt nam tính của anh khiến Phương Hân cảm thấy ấm áp. Mặc dù vẫn chưa tha thứ cho Chấn Phong hoàn toàn nhưng cô tin anh, bất cứ việc gì anh làm điều có lý do của nó, cô sẽ ở bên cạnh ủng hộ cho anh. Phương Hân cũng muốn về nhà một chuyến để xem gia đình họ đã biết thân thế thật của cô chưa, nếu biết rồi mà họ cố tình lợi dụng cô cho một cuộc hôn nhân thương mại thì thật sự không còn gì để nói. Lần trước tới nhưng Phương Hân không còn đủ dũng cảm để bước vào trong. Còn người bố ruột của cô, đợi sau khi ông Lâm đi công tác về, cô sẽ gặp ông để nói chuyện.

 

Hôm nay ở nhà chỉ có bà Nhã cùng ông Nam, ông nội của ba người họ đã ra ngoài. Từ khi Phương Hân bị bắt chỉ có Chấn Phong là người quan tâm và tới thăm cô. Bà Nhã viện cớ lo hậu sự cho dì Bích mà không đếm xỉa tới Phương Hân, ông Nam cũng vịn việc công ty mà không có bất cứ một hành động nào đối với người con gái đang bị tạm giam. Tủi thân, chán nản, buồn bã là những tâm trạng mà cô gái bé nhỏ phải chịu đựng bên cạnh cú sốc về cái chết của dì Bích. Hai người họ vẫn nghĩ Phương Hân còn ở trong phòng tạm giam.

 

Thấy Chấn Phong đưa theo hai đứa em về, bà Nhã kinh ngạc không thôi. Bà đặt tờ báo trên tay xuống, bỏ kính ra, nhìn về mấy người đang bước vào. Chấn Phong đi trước, thái độ lạnh lùng, nghiêm túc. Phương Hân đi phía sau, vừa đi vừa suy nghĩ gì đó, trông cô vẫn rất tươi khác hẳn so với những người từ đồn cảnh sát ra mà bà Nhã vẫn hay thấy. Cuối cùng là Phương Thảo, vì bị cưỡng chế tới đây cho nên thái độ bất cần và nhẫn nhịn của cô bộc lộ rõ nét.

 

Cả ba bước vào trong nhà, bà Nhã nhìn ba người họ, hỏi.

 

“Phương Hân? Mày được thả rồi sao?”

 

Không xưng hô “ta - con” như bình thường nữa, bà Nhã chuyển sang xưng hô “mày - tao”. Bà cũng nghĩ Phương Hân là người gây ra cái chết cho dì Bích nên trông thấy Phương Hân bà không thể không ngạc nhiên, sững sờ. Phương Hân nhìn bà, không còn dáng vẻ rụt rè như thường ngày mà bà Nhã vẫn thấy nữa, cô nhìn thẳng vào mắt bà, vốn dĩ định trả lời nhưng lại bị Chấn Phong cướp lời.

 

“Không phải, cháu mới bảo lãnh em ấy ra thôi, cảnh sát vẫn đang điều tra.”

 

Chấn Phong không muốn nói ra sự thật, anh chỉ muốn xem bà Nhã sẽ có phản ứng như thế nào nếu Phương Hân chưa rõ ràng là đã phạm tội hay không. Và hơn hết, anh muốn xem bà nội mình có biết về thân thế của Phương Hân hay không.

 

Bà Nhã khoanh tay trước ngực, bà chỉ tay về phía Phương Hân.

 

“Dù sao tao cũng không quan tâm mày có phải là kẻ giết người hay không. Mày đã khiến cho gia đình nhà Thịnh Lê hủy hôn sự và khiến cho J Entertainment bị chao đảo một chuyến nên từ nay, mày không còn là con cháu trong gia đình nữa. Bọn tao không còn bất cứ quan hệ gì với mày, mày khiến gia đình quá nhục nhã rồi.”

 

Phương Hân lặng người, không bao giờ có chuyện ông bà lại đối xử với con cháu gia đình trong nhà như thế này cả. Trước đây bà Nhã dù không quan tâm Phương Hân lắm nhưng vẫn quan tâm đến Phương Thảo, nhưng giờ thì sao? Ngay cả Phương Thảo cũng ra khỏi nhà, Chấn Phong cũng có ý định tương tự em gái, thậm chí bà Nhã còn cắt đứt quan hệ với Phương Hân. Trong lòng cô đã ngầm hiểu, có lẽ, bà Nhã đã biết cô không phải con ruột của ông Nam.

 

Chấn Phong ngồi xuống ghế, nhà hạ rót trà ra uống. Anh hỏi bà Nhã.

 

“Dù bà có cắt đứt quan hệ hay không thì Phương Hân cũng sẽ không còn ở đây nữa. Nhưng bà nội, có phải bà đã biết Phương Hân không phải cháu ruột của bà, đúng không?”

 

Câu hỏi trúng tim đen của bà Nhã, bà nheo mắt, nhìn về phía Chấn Phong. Thằng cháu đích tôn của bà dạo này rất hay lo cho Phương Hân, nó còn dám hỏi thẳng như thế này thật khiến cho bà Nhã không khỏi tò mò. Bà cũng chẳng giấu giếm gì nữa, Phương Hân đã hết giá trị lợi dụng đối với gia đình bà, nói đúng hơn thì bà chưa lợi dụng Phương Hân ít gì, dự án phim hợp tác với LK của Huy Hoàng đang đứng trước nguy cơ đóng băng vĩnh viễn.

 

“Đúng vậy, ta đã biết từ lâu rồi, thì làm sao?”

 

Phương Thảo đứng ở góc nhà cũng phải giật mình về câu trả lời hết sức dửng dưng của bà Nhã. Bà ấy đã biết từ rất lâu nhưng vẫn cố tình không nói ra, cố tình mang Phương Hân đi để kiếm lợi ích cho gia đình. Cũng phải thôi, đến Phương Thảo còn như vậy, nói gì đến Phương Hân. Phương Hân không còn từ gì để thốt ra nữa, bà ta biết nhưng vẫn nhắm mắt cho người theo dõi cô, đánh đập hành hạ từ thể xác cho đến tinh thần của cô. Bởi vậy nên mới có câu “khác máu tanh lòng”. Nước mắt Phương Hân cứ chảy tràn. Thật lòng, cô thấy lòng người thật ác độc.

 

Chấn Phong không bất ngờ lắm, anh cười nhạt.

 

“Cảm ơn bà đã nói cho con biết. Về hung thủ thật sự thì sớm thôi, cảnh sát sẽ công bố. Còn Phương Thảo, con và nó sẽ ra ngoài ở. Phương Thảo đã nói với bố chuyện hợp tác với Nam Minh, bố nhất định không đồng ý. Hai đứa con sẽ từ chức cho bố đỡ khó xử, lần sau con sẽ tới thăm mọi người.”

 

Ông Nam ở trên phòng nên không biết được ba người con của ông đã tới đây và nói những lời này. Chấn Phong nói xong rồi kéo hai người đi bỏ mặc cho bà Nhã ngồi đó một mình. Phương Thảo đã nói cho anh nghe về việc ông Nam muốn cách chức anh cho đúng ý của Nam Minh. Anh không muốn biết ông ấy có làm hay không nhưng dù sao ông Nam cũng là bố của anh, anh sẽ từ chức cho ông ấy bớt khó xử. Giữa người từng khiến cho Phương Thảo buồn và con trai, ông Nam lại quyết định chọn thằng sở khanh đó, Chấn Phong sẽ khiến cho Nam Minh lộ ra bản chất thật của hắn, cuộc chơi này anh sẽ chơi tới cùng.

 

Chiếc xe lao nhanh như một cơn gió, Chấn Phong đưa hai người về lấy đồ đạc để chuyển qua một căn nhà khác. Nơi ở hiện tại đã bị phát hiện và nhòm ngó, không thể tiếp tục ở đó được nữa.

 

Khác với suy nghĩ của bà Nhã, Huy Hoàng vẫn cho công ty của mình tiếp tục hợp tác với J trong dự án phim lần này. Bố mẹ của anh đã đưa Linh Đan ra nước ngoài sau khi những lùm xùm trên mạng xã hội nổ ra. Họ đi sáng hôm qua, trong thời gian này anh sẽ tự mình điều hành công ty. Dù sao anh cũng học được kha khá rồi, đã đến lúc trổ tài thôi.

 

Huy Hoàng ngồi trong phòng làm việc, chân nọ gác lên chân kia, mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Trên đó là những tấm ảnh của Ngọc Anh. Từ khi về trước và đầu quân cho J Entertainment Ngọc Anh không còn liên lạc gì với Huy Hoàng nữa. Hai người chỉ gặp mặt vào đúng một hôm đó là hôm họp mặt ra mắt phim. Người ta thì tập trung chú ý vào sự đảm nhiệm vai chính lần này của cô vì đây là lần đầu cô xuất hiện với tư cách là diễn viên chứ không phải là người mẫu. Còn đối với Huy Hoàng, anh thật sự không chú tâm tới vai diễn này lắm. Trong lòng anh luôn có một cảm giác khó hiểu về người bạn gái sau nhiều năm xa cách, có thật sự Ngọc Anh quay về nước để tìm anh hay không hay đơn giản về để tìm một nơi làm việc mới. Một người chân ướt chân ráo, nước ngoài không được chú ý nhiều như Ngọc Anh không dễ gì lại được ký hợp đồng với J Entertainment, hơn nữa lại thông qua Chấn Phong. Huy Hoàng thật sự khó hiểu với hành động này của Chấn Phong, lần này Chấn Phong lại có dự định gì đây?

 

Vừa nhắc đến Chấn Phong, ngay lập tức bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. #Nganngan

 

“Mời vào!”

 

Chấn Phong hiên ngang bước vào. Anh vừa đi vừa huýt sáo trông có vẻ vui vẻ. Huy Hoàng nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi.

 

“Rảnh quá đi dạo chơi sao?”

 

Chấn Phong vừa mới nhận chức trong LK, sự xuất hiện của anh lập tức đã khiến LK chao đảo, ở đâu cũng có thể dễ dàng bắt gặp những nhân viên bàn tán về sự đầu quân này của Chấn Phong. Có vẻ như náo nhiệt quá nên Chấn Phong khó tập trung vào làm việc, đi dạo chơi loanh quanh.

 

“Thôi, tôi biết anh đang đợi tôi mà.”

 

Bị nói trúng, Huy Hoàng chắp hai tay trước mặt, trả lời Chấn Phong.

 

“Cậu đúng là đọc được suy nghĩ của người khác, nhận một lạy!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!