Lọc Truyện

Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất

CHƯƠNG 23.

 

Lần trước, khi bà Nhã cấm dì Bích mang bất cứ thứ gì vào nhà kho và thái độ khó hiểu của bà hiện lên trong đầu của Phương Thảo, lần đó cô chỉ dậy sớm và đi cùng bà thôi, chính bản thân cô cũng không hề biết lý do đằng sau sự tức giận đó là gì. Lúc đó thấy dì Bích bảo vệ cho Phương Hân bằng cách nhận trách nhiệm về mình, Phương Thảo cũng ghét Phương Hân, cô ghen tỵ vì dì Bích lo cho Phương Hân như thế. Nghĩ lại thực sự thấy bản thân mình thật nực cười và ấu trĩ.

 

Phương Thảo tắt đèn pin ở điện thoại, cô ghé sát lại gần. Phương Thảo lấy ngón tay khẽ gạt tấm vải qua một bên, tuy không nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong nhưng Phương Thảo đã nhìn thấy những thứ hết sức quái dị trong này. Bà Nhã quỳ dưới đất, hai tay chắp lại, bà nhắm mắt, miệng thì liên tục nói gì đó khiến Phương Thảo không hiểu được. Phương Thảo nhìn lên phía bên trên, đó là một chiếc bàn thờ lớn có rất lớn, bên trên đó có một con búp bê cỡ lớn, nó được đặt ngồi ở đó. Xung quanh nó có hoa quả, tiền giấy, những bộ quần áo và nhiều thứ linh tinh khác. Trong căn phòng khá lớn, bà Nhã cứ nói gì trong miệng rồi lại cúi đầu lạy con búp bê, khung cảnh này không khỏi khiến cho Phương Thảo nổi da gà và rùng mình.

 

Ở trong nhà có chỗ thờ, bà Nhã lại làm gì ở đây? Làm như vậy chẳng phải mê tín dị đoan hay sao?

 

Ý nghĩ vụt sáng trong đầu cũng là lúc bà Nhã quay đầu lại, trông thấy có ánh mắt nhìn vào phía mình. Bà Nhã đứng dậy, Phương Thảo giật mình, muốn chạy trốn nhưng không được, đôi chân đứng tại chỗ mà không thể di chuyển. Bà Nhã mang khuôn mặt cực kỳ sợ hãi đi ra ngoài, trong nhà kho không có đèn nên khá tối, bà trông thấy một bóng người mặc áo màu trắng ngồi sụp ở dưới đất. Phương Thảo căng thẳng, trái tim đập thình thịch không thôi, cô nhắm tịt mắt, không dám mở ra. Bà Nhã không nói không rằng nắm lấy chùm tóc của Phương Thảo, mặc cho cô giãy giụa, bà Nhã kéo cô trở về nhà.

 

Phương Thảo dùng hai tay giữ lấy mái tóc của mình, miệng không ngừng kêu la.

 

“Thả con ra, bà đang làm con đau đấy? Bà nội?”

 

“Buông con ra!”

 

Trái ngược lại với Phương Thảo, bà Nhã nhất quyết không buông tay ra mà lại dùng cách bạo lực này để dẫn cháu mình vào nhà, bà im lặng từ đầu đến cuối. Trong nhà vẫn chưa có ai về cả, bà Nhã dùng lực đẩy Phương Thảo ra, cô ngã ra đất, bộ tóc bồng bềnh trở nên rối cùng đôi mắt nhem nhuốc vì mascara khiến Phương Thảo trông như một xác chết.

 

Cô không đứng dậy mà ngồi luôn ở đó, bà nội chưa từng làm như vậy với cô bao giờ, từ khi chuyển về đây sống, đây là lần đầu tiên Phương Thảo phải chịu cảnh này, sống mũi cô cay cay, nước mắt có thể trực trào bất cứ lúc nào.

 

“Bà nội, có phải bà cúng bái con búp bê gì đó, mê tín dị đoan rồi hành hạ cháu, phải không? Bà bị ai lôi kéo thờ cúng như vậy, đúng không? Bà hãy nói cho cháu biết đi.”

 

Nhìn thấy đôi mắt bà hiện lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, Phương Thảo liền ôm ấy chân bà Nhã. Cô có cảm giác người bà đứng trước cô bây giờ là một người hoàn toàn khác vậy. Bà Nhã dùng chân đẩy Phương Thảo ngã ngửa ra sàn nhà, giọng bà khàn khàn mang theo sự tức giận và có cả tàn nhẫn.

 

“Đừng nhiều lời, những tin tức chiều nay ở trên mạng là gì? Tao đã nói mày phải tới xem mắt với thiếu gia họ Phạm kia, tại sao mày không đi lại còn dây dưa với Nam Minh nhà Thịnh Lê? Mày có biết giữ thể diện cho gì đình không, đã cố tình quen biết với người đã có vợ thì cố giấu đi, đằng này lại để cho vợ nó đăng tin lên khắp các mạng xã hội? Phương Thảo à Phương Thảo, tại sao mày không nghe lời tao và ông nội của mày đã nói hả? Đừng để hậu quả của mày cho người khác phải gánh chịu.”

 

Nước mắt Phương Thảo rơi xuống, mang theo nỗi chua xót cho chính bản thân mình. Người ngoài có thể không tin cô nhưng gia đình, những người thân của cô, nuôi cô từng ngày khôn lớn, ít nhất họ cũng đã quan sát cô cả một quá trình dài, lại không tin tưởng cô. Phương Thảo chắp hai tay lại, mong bà Nhã tin tưởng mình.

 

“Bà tin báo mạng mà không tin cháu gái bà sao? Cháu không phải kẻ thứ ba, ngay khi cháu biết Nam Minh có người khác cháu đã rút lui, cháu rời xa Nam Minh trước khi hai người họ kết hôn mà? Tại… sao, tại sao không ai, không một ai tin cháu cơ chứ, ai cũng ruồng rẫy và dè bỉu cháu…”

 

Phương Thảo không kiềm chế được bản thân nữa, cô khóc lớn. Thế nhưng, bà Nhã vẫn giữ thái độ lạnh lùng như vậy, bà ta ngồi lên ghế sofa, hai mắt nhắm lại.

 

“Tao đã xin búp bê giúp mày thoát khỏi vụ bê bối lần này và mai tao sẽ đích thân mang quà đến xin lỗi thiếu gia họ Phạm kia, mày cũng phải đi. Đừng bướng bỉnh nữa, nếu không không ai có thể giúp được mày, bao gồm cả búp bê.”

 

Phương Thảo chợt cảm thấy đáng sợ và ghê rợn người ngồi trước mặt mình, bà mê tín dị đoan, làm những điều khác lạ và bất chấp để cháu mình được gả đến một gia đình giàu có, dùng cháu gái để đổi lấy tiền tài và quyền lực. Phương Thảo lắc đầu, cô tiếp tục ôm lấy chân bà Nhã, nước mắt giàn giụa.

 

“Không bà ơi, bà đừng như vậy nữa, con không muốn gả đi đâu hết. Bà cũng đừng làm như vậy nữa, đó là mê tín dị đoan …”

 

Lời còn chưa nói hết Phương Thảo đã bị bà Nhã tát cho một cái, đau điếng. Phương Thảo lấy tay ôm lấy mặt, cô chết lặng. Nỗi đau trên má ngàn lần không bằng nỗi đau trong tim Phương Thảo lúc này. Bây giờ cô mới hiểu ra, bà Nhã chỉ coi cô như một món hàng, hoàn toàn không có tình cảm bà cháu. Bà Nhã cau mày, chỉ tay vào mặt Phương Thảo.

 

“Tốt nhất mày đừng có động tới búp bê của tao. Tao cảnh cáo mày một lần nữa, Phương Thảo! Đừng có làm trái lời tao.”

 

Phương Thảo đứng dậy, nói thẳng với bà Nhã.

 

“Dù có tay trắng rời khỏi căn nhà này tôi cũng đồng ý, nhất định không bao giờ làm theo ý bà nữa!”

 

Vừa hay ông Nam cùng ông Lân vừa đi làm về, hai người họ bước vào thì nghe thấy tiếng nói của Phương Thảo. Ông Lân để áo khoác của mình xuống ghế, ông nới lỏng cà vạt rồi hỏi.

 

“Lại làm sao? Sao con lại nói thế với bà?”

 

Phương Thảo nhìn ông, trong lòng cô không còn được bình tĩnh mà giải thích mọi thứ.

 

“Không có gì hết, thưa ông! Từ giờ con sẽ ra ngoài sống độc lập.”

 

Phương Thảo định bước đi nhưng lại quay đầu lại, cô hỏi bố.

 

“Bố định hợp tác với Nam Minh của Lio hay sao? Sao bản thân con là một giám đốc nhưng không hề nhận được một thông báo nào?”

 

Ông Nam ngồi xuống ghế, khuôn mặt mệt mỏi, ông rót trà vào cốc.

 

“Đó là việc của ta, con không cần quan tâm.”

 

Phương Thảo sững sờ, cô là người có tiếng nói trong công ty, tại sao cô lại không được quan tâm về sự thay đổi trong công ty, ông Nam có vô lý quá không?

 

“Chắc bố cũng biết vụ lùm xùm chiều nay của con rồi. Chính anh ta là người đã làm tổn thương con gái bố, hơn nữa dã tâm của anh ta không phải là nhỏ, công ty đối đầu nhiều năm rồi mà tại sao bố lại mời anh ta về?”

 

Phương Thảo bất lực nhìn ba người. Ông Lân thấy thế liền nói qua loa cho xong chuyện.

 

“Bố cháu làm vậy chắc chắn có mục đích của mình, cháu nhanh về phòng tắm rửa đi.”

 

Phương Thảo không đáp lời ông, cô đợi bố mình trả lời. Cô vốn định ra khỏi nhà rồi nhưng vì công việc, cô tiếp tục đứng ở đây để nghe lời giải thích đến từ bố mình.

 

“Nếu mày không đồng ý cho cậu Nam Minh tới giúp đỡ, mày có thể xin nghỉ việc ở công ty. Còn nữa, đừng mang tình cảm cá nhân vào công việc.”

 

Phương Thảo bật cười, vậy là cuối cùng bố cô đã chọn Nam Minh. Phương Thảo nói ông bà và bố mình với vẻ đầy chắc chắn.

 

“Vậy mai con sẽ xin nghỉ việc, nhường chỗ cho giám đốc Nam Minh thôi. Bố à, bố đừng quá tin người, vì người ngoài mà sứt mẻ tình cảm với người trong gia đình, chào mọi người, con đi.”

 

Phương Thảo dứt lời liền quay lưng bước ra khỏi nhà, trước mặt họ còn có thể cứng rắn nhưng xoay người đi, trái tim yếu đuối của cô như vỡ ra hàng trăm mảnh, tiếng khóc đầy ấm ức vang lên.

 

Câu nói của Phương Thảo khiến ông Nam nhớ lại lời yêu cầu của Nam Minh, nếu anh ta giúp ông, ông phải đuổi việc Chấn Phong. Ông Nam không có ý định giữ Phương Thảo lại, trong đầu hàng loạt suy nghĩ hiện ra.

 

***

 

Sáng sớm, Chấn Phong lái xe tới đưa Phương Hân ra thăm mộ của dì Bích, suốt đám tang dì, Phương Hân mới chỉ đến viếng được một lần với thời gian ít ỏi. Lần này theo nguyện vọng của cô, Chấn Phong đưa cô tới đây. Hai người đứng trước mộ dì, đặt một bó hoa hồng bạch ở đó và thắp hương cho dì. Trong không gian buổi sớm nhiều sương, khói hương bay là là xung quanh, khung cảnh ảm đạm, thê lương, vắng vẻ. #Nganngan

 

Phương Hân mỉm cười, nhìn vào ảnh dì trên bia mộ, thủ thỉ.

 

“Con xin lỗi dì, hôm nay mới có thời gian ra thăm dì. Ở dưới dì đã gặp mẹ con chưa? Hơn mười năm rồi chắc hai người nhiều chuyện để nói lắm nhỉ?”

 

Phương Hân xúc động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chấn Phong nhìn dì, khẽ nói.

 

“Chúng con nhất định sẽ tìm ra hung thủ, mong dì được an nghỉ nơi suối vàng.”

 

Tiếng chuông điện thoại của Chấn Phong kêu lên, anh nhanh chóng bật im lặng rồi đi ra một chỗ xa để nghe điện thoại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!