Lọc Truyện
Cây nến trên tay Tống Cẩm Đan đã cháy gần hết nhưng cô vẫn chưa tìm thấy lối thoát ra ngoài. Không lẽ đây thực sự là một phòng giam dành cho phạm nhân? Chỉ có một đường vào và kết cục là cái chết!

"Không… không thể nào!"

Bây giờ Tống Cẩm Đan như một chú chim nhỏ mất đi phương hướng. Cô còn chẳng biết bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm.

Cô đi dò lại một lượt các hàng gạch trên tường, ngay cả sàn nhà cũng không bỏ qua. Duy chỉ có phía dưới tấm nệm là cô quên kiểm tra.

Tống Cẩm Đan tiến lại, kéo xê tấm nệm dày cộp ra một góc. Ánh sáng từ cây nến yếu ớt soi sáng dưới sàn nhà.

Cô quỳ xuống dưới sàn, dùng tay kiểm tra từng hàng gạch. Mặt sàn được lát bằng đá nên rất cứng, những âm thanh phát ra cũng rất giống nhau nên thật khó phân biệt. Đến viên gạch cuối cùng, nó chính là hy vọng duy nhất của cô.

Nếu dùng tay để sờ thì sẽ không phát hiện ra điểm gì bất thường cả.

Nhưng khi cô đứng lên ô gạch, phía dưới lún xuống một chút so với những ô gạch khác.

Cô cúi xuống, nhanh chóng gỡ viên gạch ra. Viên gạch lún xuống nên rất khó lấy mà cô lại còn chẳng có dụng cụ để cạy nên càng khó mở.

Dù biết rất khó nhưng Tống Cẩm Đan vẫn dùng tay không để cạy, đầu mũi tay của cô rỉ ra máu nhưng cô vẫn chưa chịu dừng lại.

Đến khi cây nến dần tắt đi, Tống Cẩm Đan dần mất đi hết sức lực phải dựa vào tường. Vừa mệt, vừa đói, vừa lạnh khiến tầm nhìn của cô nhoè đi và ngất lúc nào không hay.

***

Đã qua 72 tiếng Tống Cẩm Đan mất tích.

Cảnh sát đã ngay lập tức vào cuộc và cho rằng đây là một vụ bắt cóc có tổ chức. Nếu không phải do camera ghi hình lại, thì chẳng ai có thể ngờ được đám người đó lại manh động đến thế.

"Lâu như vậy mà đám người đó vẫn chưa gọi điện tống tiền thì có lẽ đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền!" - Cảnh sát điều tra đang loại trừ trường hợp.

Phó Tử Sâm đã giận đến mất bình tĩnh. Anh đã thức trắng mấy ngày hôm nay chỉ để đi tìm tung tích của cô.

"Điều động lực lượng mau đi tìm cô ấy đi! Lâu như vậy thì các người có nghĩ tính mạng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm không?"

"Anh Phó xin bình tĩnh! Bọn họ làm việc rất có tổ chức, dấu vết cũng xoá rất sạch! Muốn tìm e rằng sẽ tốn nhiều thời gian!"

"Thời gian càng dài thì các người có dám chắc đảm bảo được mạng sống cho cô ấy không?"

Lucas đứng bên vội kéo lấy Phó Tử Sâm trước khi anh giận đến điên lên.

"Ngài Conal, người của chúng ta cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích của cô Tống. Bây giờ ngài nổi giận cũng chẳng ích gì!"

Phó Tử Sâm ngã ra sau ghế, anh tự trách: "Lẽ ra lúc đó anh nên đưa em về trước! Lẽ ra, anh không nên để em một mình!"

Phó Tử Sâm đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh vội đứng dậy và đi ra ngoài. Lucas lo lắng đuổi theo phía sau anh. Cậu ta hỏi: "Ngài Conal, ngài đi đâu vậy?"

Anh không trả lời mà chỉ ngồi vào trong ôtô lái đi, Lucas còn chẳng kịp theo anh lên xe. Phó Tử Sâm lái xe đến trại tạm giam của Tần Hữu. Hắn vừa nghe có người đến thăm liền mừng rỡ, có lẽ là mẹ hắn.

Tần Hữu ngồi trong phòng đợi trước rồi Phó Tử Sâm mới xuất hiện. Hai người ngồi đối diện nhau cách một tấm kính.

Tần Hữu có vẻ không hài lòng khi thấy người xuất hiện là Phó Tử Sâm. Tuy hắn mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn đồng ý ngồi lại nói chuyện với anh.

"Tống Cẩm Đan ở đâu? Cô ấy bị bắt cóc là do mày?'' - Trong lời nói của Phó Tử Sâm ẩn chứa đầy sự tức giận.

Tần Hữu thì ngược lại, hắn không quá ngạc nhiên khi nghe thấy Tống Cẩm Đan mất tích. Hắn bật cười, cười vô cùng sảng khoái.

"Mất tích rồi sao? Ông ấy thật sự đã ra tay rồi! Mày cứ lo đợi vài ba ngày nữa nhận xác cô ta về đi!"

"Mày!" - Phó Tử Sâm tức muốn đấm nát tấm kính chỉ để đánh cho Tần Hữu một trận. Cảnh sát ngay lập tức tiến lên ngăn cản anh.

"Anh Phó, nếu anh còn kích động như vậy chúng tôi sẽ phải dừng buổi thăm phạm nhân này lại."

Phó Tử Sâm từ từ bình tĩnh lại, anh ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Tần Hữu.

"Ra giá đi!"

"Thả tao ra, tao không muốn ngồi tù!"

"Chỉ cần Tống Cẩm Đan bình an, mạng mày sẽ được giữ!"

Tần Hữu cười khinh bỉ: "Ai tin được! Nhìn cái dáng vẻ si tình của mày càng khiến tao tức cười!"

"Mạng mày tao sẽ giữ, nếu mày không nói tao vẫn có cách để tìm ra cô ấy! Còn mày… cứ chờ cái chết đi!"

Tần Hữu biết Phó Tử Sâm là người cứng mềm đều không ăn. Khi thấy anh bỏ đi, hắn mới gào lên qua lớp kính.

"Chờ chút! Tao sẽ nói!"

Tần Hữu nói rất nhỏ, ánh mắt hắn chứa đầy sự hoảng sợ.

"Ông ta không phải người mà mày dễ chọc đâu! Ở quanh đây đều đã có tai mắt của gã, chỉ cần mày điều động một lượng lớn cảnh sát thì Tống Cẩm Đan chắc chắn sẽ chết! Muốn cứu cô ta, mày chỉ có thể hành động một mình…"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!