Lọc Truyện

Em Là Hũ Mật Của Anh

Lucas được đưa vào phòng thẩm vấn đặc biệt, đây vốn là phòng chỉ dành để ép cung những tội phạm nguy hiểm, sát nhân. Cánh cửa được đóng lại, ai ai bên ngoài cũng hết sức lo lắng cho người đàn ông vừa vào.

Mặc dù A Hảo rất nhỏ con, không thể gây hại gì nhưng vẫn phải đặc biệt chú ý.

Trong phòng, chỉ duy nhất một ánh đèn điện treo ở phía trên trần. Không khí ngột ngạt đến khó chịu, lại thêm việc không có đủ ánh sáng, tội phạm càng sẽ cảm thấy bị áp bức.

A Hảo bị còng hai tay lại, chân và người cũng bị xích sắt trói chặt vào ghế.

Hắn ta nhắm mắt để không nhìn vào đối phương.

"Mở mắt!" - Lucas ra lệnh.

Hắn ta lại bất động không đáp lời.

"Mở mắt!"

"Mở mắt!"



Khi Lucas nói đến lần thứ ba, A Hảo dường như cảm nhận được thứ gì đó đang ép buộc hắn ta mở mắt ra. Khi vừa mở mắt, hắn ta chỉ thấy người trước mặt mình là một người đàn ông ngoại quốc.

***

Thời gian ba tiếng đã trôi qua.

Cảnh sát Trần thấy lâu như vậy mà bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì nên rất lo lắng.

"Năm phút nữa, nếu người chưa ra thì phá cửa!"

Bởi vì đây là phòng đặc biệt, một khi đã khoá trong thì bên ngoài có làm cách nào cũng không thể mở được ngoại trừ việc phá khoá.

Năm phút sau, khi các viên cảnh sát đã vào vị trí để chuẩn bị phá cửa thì Lucas từ từ đẩy cửa bước ra. Nếu không phải mấy viên cảnh sát phản ứng kịp thì Lucas đã ăn trọn vài cú đá.

"Thế nào rồi?" - Phó Tử Sâm lên tiếng hỏi.

Lucas gật đầu, đáp: "Mọi chuyện rất tốt! Nhưng giờ tôi cần nghỉ ngơi!"

Lucas tìm một chiếc ghế tựa rồi gục đầu xuống. Tống Cẩm Đan còn tưởng cậu ta làm sao, cô hoảng sợ gọi anh.

"Tử Sâm, cậu ta ngất rồi! Có cần đưa đến bệnh viện không?"

Anh giải thích: "Em không cần lo lắng, một lát cậu ta sẽ tự khắc tỉnh lại!"

"Thật sao?" - Cô nghi ngờ hỏi lại.

Anh đưa tay lên đầu cô xoa một cách nhẹ nhàng. Anh chấn an cô: "Thật! Cậu ta không sao đâu!"



Khi cảnh sát vào trong phòng thẩm vấn thì chỉ thấy A Hảo đang trong trạng thái hoảng loạn và có chút sợ hãi. Hắn ta được đưa đến một phòng thẩm vấn khác, bên trong có đủ ánh sáng, không khí cũng thông thoáng hơn, không còn cảm giác bí bách như căn phòng trước.

Tống Cẩm Đan và Phó Tử Sâm đứng ở bên ngoài theo dõi toàn bộ quá trình thẩm vấn. Lần này là đích thân cảnh sát Trần thẩm tra.

Cảnh sát Trần bắt đầu hỏi: "Anh tên là gì? Thân thế ra sao?"

"Mọi người biết đến tôi với cái tên A Hảo. Tên thật của tôi là Chu Hào Quang, từ nhỏ đã là cô nhi được nuôi dưỡng trong một cô nhi viện. Khi 18 tuổi, tôi bắt đầu ra ngoài làm việc. Nhưng bằng cấp không có, công việc lại rất khắc nghiệt, tôi đã dùng toàn bộ số tiền tích cóp được và số tiền viện trưởng cho để theo học máy tính. Tôi tự học rồi dần dần có người biết đến danh tiếng tôi, yêu cầu tôi tấn công và làm những việc phi pháp." - Hắn ta nói một hơi rất rành mạch.

Cảnh sát Trần lấy trong một tập hồ sơ ra một bức ảnh cũ của ba cô. A Hảo vừa nhìn thấy tấm hình đó đã biểu hiện một chút kinh ngạc.

"Từng nhìn thấy người đàn ông này chưa?" - Cảnh sát Trần hỏi.

A Hảo trực tiếp thừa nhận.

"Tôi từng nhìn thấy… không chỉ một lần… mà là hai lần…"

"Vậy anh đã làm những gì?"

"Theo lời hắn, tôi đã xoá toàn bộ hình ảnh trong camera, hắn cũng đã đưa tiền cho tôi!"

Cảnh sát Trần gật đầu với viên cảnh sát bên cạnh, cậu ta đang sao lưu lại toàn bộ bằng chứng từ lời của A Hảo.

"Anh còn nhớ kẻ đó như thế nào không?"

"Tôi đã gặp rất nhiều người! Để nhớ thì cũng sẽ không rõ nét. Nhưng những người đến gặp tôi, tôi đều lưu lại hình ảnh và cuộc đối thoại để đề phòng. Nó được cất giữ cẩn thận trong usb."

Một viên cảnh sát mang vào một chiếc usb và máy tính. A Hảo vừa nhìn đã có thể nhận ra món đồ của mình.

"Là chiếc usb này sao?" - Cảnh sát Trần hỏi. "Chúng tôi đã thử mở, nhưng máy tính rất nhanh đã bị nhiễm virus. Anh có thể mở nó không?"

Chiếc usb này đã bị A Hảo cài một đoạn mã độc, càng cố mở máy của kẻ đó rất dễ bị liệt!

Mặc dù hai tay của A Hảo đã bị còng lại nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ gõ phím của hắn ta.

"Là hắn!"

Cảnh sát Trần có chút đứng người khi nghe cuộc hội thoại giữa hai người trong đoạn video. Nhưng trong đoạn video này đã ghi lại đầy đủ bằng chứng, không muốn tin cũng phải tin.

"Tôi lo lắng sẽ có một ngày bị diệt khẩu nên luôn để lại đường lui cho mình. Trong đó là đoạn camera gốc. Các người có thể mời chuyên gia giám định."

Tống Cẩm Đan đứng bên ngoài cũng không thể bình tĩnh nổi nữa. Thân thể của cô có chút run rẩy. May là Phó Tử Sâm đã kịp thời ôm lấy cô để cô khỏi bị ngã.

"Em từng nghi ngờ hắn! Nhưng không ngờ…"

Anh ôm chặt lấy cô, động viên: "Hắn nhất định phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Thù của em đã có pháp luật trừng trị…" còn anh… thì chỉ có thể trả bằng máu.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!