…Đoạn anh xoay người lại và ép sát Tường Vy vào bàn lớn. Anh vòng bàn tay mạnh mẽ qua eo và ôm lấy cô đặt lên bàn. Tay anh mạnh dạn ghì cô lại, còn tay kia ôm lấy chiếc đùi thon thả kéo sát cơ thể cô về phía mình. Nụ hôn của anh sớm đã làm Tường Vy không còn lí trí. Cô cũng vòng tay qua cổ anh đầy âu yếm như lúc cả hai còn yêu nhau. Môi lưỡi cả hai cứ quyến luyến lấy nhau, như muốn chiếm lấy hết sự ngọt ngào ấy về phía mình. Không ai muốn ngừng lại.
Đoạn anh không nói không rằng, liền cởi áo vest ra vứt xuống sàn và mạnh mẽ bế xốc cô lên tiến về phía phòng ngủ. Tường Vy cũng nới lỏng đôi giày cao gót, để mặc chúng cứ thế rơi xuống bậc cầu thang nghe lộp độp và cuối cùng nằm chỏng chơ ra sàn.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Đăng Khoa. Anh hấp tấp ôm lấy gương mặt thanh tú và tiếp tục nụ hôn đầy khao khát. Đôi môi em thật ngọt ngào, đôi môi làm anh ngày nhớ đêm mong. Đầu óc Tường Vy cũng lập tức trở nên trống rỗng, cứ vô thức ôm lấy hông anh và đáp lại nụ hôn mãnh liệt. Hôm nay cô không say, cô đang đáp lại anh mà không hề tránh né. Nụ hôn ngọt ngào ấy làm anh lại trở nên đầy rạo rực. Một cảm giác nhẹ bẫng lướt qua đôi vai nhỏ, chiếc áo blazer đã theo bàn tay anh rơi xuống sàn. Đoạn anh ghì lấy vai cô và áp sát vào tường, môi lưỡi cả hai lại quyến luyến đầy mê đắm.
Đăng Khoa nắm lấy bàn tay cô và đặt lên ngực mình. Lồng ngực anh bây giờ trở nên nóng hổi và trái tim cũng đập mạnh đầy thôi thúc. Cô lần đến hàng cúc áo chỉnh chu và bắt đầu tháo mở từng chiếc cúc một. Anh cũng lướt qua hàng cúc áo cô và tìm nơi da thịt mềm mịn, nụ hôn anh dừng lại trên chiếc cổ thon thả, một nụ hôn nóng bỏng làm người ta khao khát say mê. Tường Vy cũng khép đôi mi lại đầy mong chờ.
Bàn tay anh một lần nữa lướt qua đôi vai nhỏ nhẹ bẫng, mộ cảm giác có như không, chiếc áo sơ mi mỏng manh rơi xuống dưới chân, anh cũng vứt luôn chiếc áo của mình, để lộ thân hình rắn chắc đầy nam tính.
Mùi hương trên cơ thể người anh yêu sớm đã làm anh không còn kiềm chế được nữa. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến ngày được âu yếm em trong vòng tay; được mơn trớn làn da mịn màng khơi dậy cảm xúc; được nghe thanh âm khe khẽ thốt lên từ đôi môi đầy mật ngọt; được hít hà hương thơm trên mái tóc mềm.
Ngọn lửa đam mê trong anh dường như mãnh liệt hơn. Bàn tay anh từ từ lần xuống khoá kéo bên hông chiếc váy con và kéo xuống một đường. Chiếc váy tội nghiệp đã nằm gọn dưới chân cô. Một nụ hôn dừng lại bên vành tai mỏng đầy cảm xúc. Một giọng nói ấm nóng và khàn khàn đầy khao khát kề sát ngay bên tai.
- Vy! Anh nhớ em quá!
Tường Vy không nói gì mà ôm chặt lấy bờ vai vững chãi và nhắm nghiền mắt đầy mong đợi. Một cảm giác nóng bỏng dừng lại trên đùi cô và các ngón tay khô ráp từ từ di chuyển trên làn da nõn nà. Bàn tay tiếp tục không yên phận mà cố len lỏi vào bên trong chiếc đùi còn đang khép nép. Nụ hôn ẩm ướt từ lúc nào đã dừng lại nơi nụ hồng e ấp, thơm tho.
Đôi môi anh đào lại vô thức gọi tên anh nỉ non.
- Ưm!… anh Khoa…
Nhận được sự đồng ý, anh khẽ mỉm cười và bế cô đặt lên chiếc giường êm ái. Tường Vy vẫn còn e ngại, cô đưa tay che đi vết sẹo ngay dưới bụng mình. Anh từ lúc nào cũng đã nhận ra, liền cúi xuống nâng đôi bàn chân ngà ngọc lên và hôn nhẹ. Anh tiếp tục hôn lên chân cô và đến đầu gối, môi anh mơn trớn lên chiếc đùi thon và dừng lại trên vết sẹo cô cố tình che giấu. Biết anh đã phát hiện, cô rụt rè bật khóc.
Chúng ta đã có một đêm với nhau, anh biết hết, anh muốn em đừng che giấu điều gì với anh nữa.
Anh dừng lại, hôn lên mi mắt còn ướt và thì thầm.
- Em sẵn sàng chưa?
Ngắm người con gái đang nằm dưới thân anh ngấn lệ đầy mong chờ, anh cũng cảm thấy lòng mình đầy khao khát. Không thể chờ đợi thêm, anh mạnh mẽ chống tay lên giường và tiến sâu vào cơ thể người anh yêu. Cô bất ngờ bấu chặt vai anh và nức nở không thành lời. Tiếng người anh yêu rên rỉ khe khẽ nhưng đầy mộng mị như thôi thúc anh nhiều hơn, anh liền cúi sát gương mặt đang rưng rưng và cắn hờ môi cô đầy âu yếm.
Nụ hôn ngọt ngào khiến cô nhanh chóng thả lỏng và vuốt ve bờ vai vững chãi đang rịn mồ hôi. Âm thanh cô nức nở ngày càng rõ làm anh rung động đến tận xương tuỷ và cảm thấy ham muốn cô nhiều hơn. Anh bắt đầu hành động nhịp nhàng và ngắm người con gái đang run rẩy dưới thân anh không rời mắt.
Tường Vy! Gần một năm qua anh đã phải khổ sở chịu đựng nỗi nhớ em như thế nào em có biết không. Anh đã tưởng tượng ra những điều gì khi nghĩ về em, em có biết không. Nếu em biết, em sẽ nghĩ anh điên rồi. Đúng vậy, anh nhớ em đến phát điên lên. Giây phút này, anh thật chỉ muốn kéo dài mãi. Muốn đôi môi mật ngọt của em chỉ gọi duy nhất tên anh.
- Vy!… - Giọng anh khó nhọc vang lên trong tiếng thở hổn hển.
- Anh Khoa!… anh Khoa…!
Nghe tiếng người anh yêu thỏ thẻ trong cơn mê tình, trái tim anh hoàn tan chảy mất rồi. Anh chợt dừng lại và nhẹ nhàng đặt cô nằm sấp xuống đống gối mền êm ái. Tường Vy còn đang cảm thấy lòng mình trống rỗng thì anh đã vòng tay giữ chặt eo cô và bất ngờ tiến sâu, tiếp tục những phút giây yêu đương mật ngọt.
Dường như bao nhiêu yêu thương, nỗi nhớ sau ngần ấy thời gian xa cách đều dồn hết vào đêm mặn nồng hôm nay.
Căn phòng nơi anh nghĩ về em, mơ về em của những năm tháng ấy. Giờ đây lại được âu yếm lấy em bằng xương bằng thịt. Anh yêu em từ rất lâu rồi, em có biết không.
Giọng anh lại thì thào nóng bỏng ngay bên tai trong tiếng thở gấp gáp.
- Vy!… Anh… yêu em!
Anh nhắm nghiền mắt và hít hà hương thơm ngọt ngào ngay sau gáy cổ thon thả. Vòng tay anh rắn chắc ôm chặt lấy cô như một gọng kiềm và cảm xúc trao nhau ngày càng mãnh liệt hơn. Nằm trong vòng tay rộng lớn của Đăng Khoa, cô đã sớm không còn đường nào chạy trốn, cả cơ thể giờ đây chỉ biết phó mặc anh tuỳ ý ra vào. Mồ hôi cả hai quyện vào nhau, trái tim cả hai cũng đang đập dồn dập chung một nhịp, đầy say mê và thổn thức.
Đoạn anh vươn bàn tay rắn chắc ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang cố bám víu vào chiếc ga giường nhăn nhúm đến tội nghiệp. Đôi môi anh đào cố cắn lại ngăn chặn những tiếng nức nở không ngừng nhưng không ngăn nổi. Thanh âm bật ra khỏi đôi môi nhỏ giờ đây nghe thật ngọt ngào và đầy mê đắm.
Anh hôn thật sâu lên tấm lưng trần mảnh khảnh như muốn trao nhau thật nhiều những yêu thương chôn giấu. Cô cũng khẽ rùng mình đón nhận lấy anh sau thời gian dài xa cách mỗi người một phương trời.
- Anh…Khoa!!! - Cô gọi tên anh rõ ràng khi cảm nhận được sự ấm áp nhất anh trao cho mình.
Một cơn gió mát dịu thổi nhẹ vào căn phòng. Tường Vy nằm phủ phục xuống chiếc gối êm, toàn thân mềm nhũn ra cảm tưởng như không còn chút sức lực. Đăng Khoa cũng mỉm cười chồm xuống vuốt ve và hôn nhẹ lên đôi vai gầy, sau đó thì thầm trước khi nằm xuống bên cạnh cô.
- Cảm ơn em, Tường Vy!
Giờ cô mới để ý bức tranh mà Đăng Khoa đã vẽ, khung cảnh thật quen thuộc như đã thấy ở đâu đó rồi. Thật đẹp. Cô nghĩ và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tâm hồn cả hai giờ đây đã thực sự được chữa lành!
(Còn tiếp)