Hôm nay, diễn ra cuộc hội thảo lớn tại một khách sạn thuộc tập đoàn Halles.
Chưa đến giờ nên Đăng Khoa còn ở phòng sách uống trà, và ngắm khung cảnh công viên sau cơn mưa.
Anh thường có thói quen uống một ly cafe vào buổi sáng cho cả ngày thêm tỉnh táo. Từ lúc nào thói quen đã thay đổi, thành một tách trà nóng hổi. Cafe dẫu pha thế nào vẫn thấy vị ngang ngang không tới. Có khi không phải do cafe, mà là do người pha cafe thì đúng hơn. Anh thật sự đã nghiện ly cafe ngọt ngào của em. Sau đó, em không còn pha cho anh nữa, anh bỗng dưng cũng không còn muốn uống.
Hôm nay anh lại thấy nhớ em. Nhớ lần trước về Paris cũng đứng ngắm cảnh như thế này và nghĩ về em. Paris khi ấy đang vào mùa thu thay lá rất lãng mạn, anh ước sẽ nắm tay em cùng đi dạo dưới con đường đầy lá vàng rơi. Nhưng có lẽ giờ sẽ chẳng thể nào thực hiện được nữa.
Thành Vũ có vẻ đến muộn, Đăng Khoa đưa tay xem đồng hồ và nghĩ. Giờ không biết làm gì, anh liền thả mình ngồi ngửa ra ghế bành thư giãn. Ngồi không tự nhiên lại nhớ đến những lời nói kỳ lạ của Gia Kỳ hôm qua. Anh liền bật dậy xem điện thoại một tí.
Đăng Khoa là người đàn ông không mấy dùng mạng xã hội, không nhớ lần cuối cùng vào facebook là khi nào, bây giờ quên luôn cả mật khẩu. Sau một hồi chật vật anh cũng đã đăng nhập được vào facebook của mình.
Để xem, toàn là hình ảnh nhà hàng Louis ngày xưa của anh. Lúc đó nhân viên gợi ý nên giới thiệu nhà hàng trên mạng xã hội nên anh cũng có chụp mấy tấm. Xem lại những gương mặt những nhân viên cũ, anh thấy cũng hay hay, không biết giờ mọi người đã làm gì rồi. Đúng là mạng xã hội lưu trữ lại những ký ức mà người lớn đôi lúc đã quên đi, như Gia Kỳ nói.
Tiếp theo là những hình ảnh về nhà hàng, những món ăn anh kỳ công chế biến. Thời trẻ anh từng mơ ước được mang nền ẩm thực Ý về giới thiệu cho nước nhà, được đồng nghiệp ưu ái đặt cho danh hiệu “phù thuỷ món ăn” nghe rất gì và này nọ. Nhà hàng cũng rất lãng mạn, mang phong cách châu Âu. Tất cả đều được lưu trữ lại.
Anh mỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm đẹp bên nhà hàng khi xưa. Chợt anh lại muốn xem Tường Vy bây giờ thế nào. Nghĩ là làm, anh bắt đầu tìm tên cô ấy. Đúng là cô gái của mạng xã hội, có lẽ cô cũng có thói quen như bao người, chỉ có mình anh là không hay dùng đến. Em bây giờ đầu quân cho bên công ty này à, một công ty trẻ và không có tiếng tăm. Chà, Sale Manager cơ à, đi theo anh và Thành Vũ em cũng học hỏi không ít nhỉ.
Cô còn cập nhật những bức tranh của An Nhiên và những khoảnh khắc đáng yêu của cô bé. Gặp lại An Nhiên, Đăng Khoa lại xúc động bật cười. Vẫn là cô bé anh yêu thương với gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt thơ ngây. Nhưng anh lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Em không nên đăng hình con lên mạng xã hội nhiều quá.
Kéo xuống thêm một chút, những hình ảnh chụp với các thành viên Halles bắt đầu hiện lên. Những bức ảnh mọi người vui đùa với nhau khi ở Đà Lạt, bữa tiệc thân mật trong khu biệt thự nhà anh. Từng khoảnh khắc mọi người bên nhau đều được lưu lại. Đúng là những kỷ niệm đẹp đáng nhớ.
Cả những bức ảnh em chụp trong buổi chiều hoàng hôn ở Phú Quốc. Tường Vy của anh luôn xinh đẹp như vậy, hình ảnh người con gái bé nhỏ, lọt thỏm giữa đất trời hoàng hôn mang màu hoài niệm, khiến anh cứ nhớ mãi. Anh cười nhẹ và ngắm cô qua ảnh, ánh mắt vẫn đầy trìu mến và yêu thương. Nhớ đêm thân mật hôm đó của chúng ta, em có còn nhớ không. Còn anh thì không thể nào quên được.
Không biết trước khi gặp anh, em là cô gái thế nào. Anh cũng chưa hỏi gì về quá khứ của em, sợ làm em buồn, nhưng anh âm thầm tìm hiểu sẽ không sao chứ. Nghĩ rồi anh lại chuyển đến mục hình ảnh, thấy hình ảnh sinh nhật Tường Vy, anh tò mò bấm vào xem.
Sinh nhật tuổi 22, lúc đó em còn rất trẻ nhỉ, với kiểu tóc mái xéo, và đuôi tóc dài được buộc cao năng động. Trông em lúc đó vẫn còn nét tinh nghịch trên gương mặt, không khác gì Thuý Vy lúc bây giờ. Anh vẫn chưa có cơ hội tổ chức sinh nhật cho em nhỉ.
Bỗng dưng Đăng Khoa chồm xuống nhìn rõ hơn. Nhà hàng này… hình như là nhà hàng của anh mà, em đã đến đây rồi à. Lúc đó anh chưa biết gì về em. Chúng ta đã vô tình lướt qua nhau mà không ai hay biết gì ư. Đăng Khoa sửng sốt và lẩm bẩm một mình.
- Không thể nào!
Người giúp việc đi vào và bắt đầu dọn dẹp phòng sách. Bà lên tiếng xin phép.
- Cậu Đăng Vũ nói tôi soạn sách cũ cho thư viện!
- Cô cứ làm việc của cô! Thành Vũ tới con đi liền!
Anh nói và vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại. Không biết sau đó em còn lui tới nhà hàng của anh không. Chúng ta thực sự đã gặp nhau trước đó, nên khi gặp em, anh lại có cảm giác như đã biết em từ lâu, anh không hề nói quá Tường Vy à.
Anh tiếp tục xem thêm nhiều hình ảnh ở album khác nữa. Tường Vy đúng là thường xuyên đến nhà hàng của anh. Vậy mà anh lại không nhận ra em ngay từ đầu. Đăng Khoa cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, anh bất giác đưa tay lên miệng che đi một nụ cười. Duyên phận chúng ta đúng là thật kỳ lạ phải không.
Anh dừng lại một bức ảnh chụp ở ban công.
Đăng Khoa nín thở, ngón tay khẽ run run lướt xuống tiếp.
Vẫn là chỗ ngồi quen thuộc ở ban công đầy hoa hồng màu đỏ.
Dường như lờ mờ nhận ra điều gì, tim anh bắt đầu đập mạnh, anh mím môi chờ đợi điều gì, và tiếp tục.
Bức ảnh một đĩa bít tết không khoai tây và cam vắt hiện lên.
Đăng Khoa cuộn chặt bàn tay lại đưa lên miệng, để không phải xúc động thốt lên. Dẫu vậy cũng không thể ngăn nổi nụ cười xúc động, ánh mắt bắt đầu rưng rưng nhìn bức ảnh không rời.
Là em sao. Chính em là “Cô Gái Ghét Khoai Tây” sao. Em chính là người anh tương tư mấy năm về trước. Tường Vy, anh nên sớm nhận ra rồi mới phải. Có lúc anh đã lờ mờ đoán được, nhưng lại nghĩ là không thể nào. Anh và An Nhiên đã không nhìn nhầm, chính là em, cô gái trong bức tranh mà anh vẽ chính là em.
Đăng Khoa vẫn còn xúc động không thôi, trái tim anh lại bắt đầu run rẩy. Giờ đây anh không thể giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Anh cố mím môi kìm chế bản thân, nhưng cảm xúc giờ đây dường như vỡ oà. Em đã ở ngay trước mắt anh, nhưng anh lại hoàn toàn không nhận ra. Tường Vy, em chính là “Cô Gái Ghét Khoai Tây”.
Bỗng nhớ ra thêm điều gì, anh liền đứng phắt dậy tìm trong mớ sách cũ lộn xộn.
Người giúp việc không hiểu gì liền lên tiếng thắc mắc.
- Cậu tìm sách gì nói tôi. Cậu Thành Vũ đã đến rồi kìa!
- Cô cứ kệ con! - Đăng Khoa trả lời và đôi tay khẩn trương như cố tìm một thứ gì đó quan trọng.
Đợi một lúc không thấy Đăng Khoa, Thành Vũ cũng nôn nóng bước vào bên trong.
Đăng Khoa chợt dừng lại khi thấy cuốn sách “Không Gia Đình”. Anh liền đứng dậy, tay cầm khư khư cuốn sách đã cũ, ánh mắt vẫn còn vẻ thảng thốt, không nói nên lời. Trái tim anh bỗng dưng đập mạnh thình thịch khi nhìn thấy cuốn sách định mệnh. Đây là cuốn sách anh và em đã cầm nhầm của nhau. Chỉ cần mở trang đầu tiên, sự thật sẽ được hé mở. Em có đúng là cô gái năm đó…
Đăng Khoa run run lật trang đầu tiên của cuốn sách ra…
Thành Vũ từ lúc nào đã bước vào trong phòng sách. Thấy Đăng Khoa đang chăm chú xem gì, anh cũng tò mò bước đến. Bỗng anh nhấc lại gọng kính và nói với vẻ sửng sốt.
- Ủa! Đây chẳng phải là chữ kí của Tường Vy sao?
Vậy là mọi chuyện đã được sáng tỏ. Tường Vy chính là cô gái xinh đẹp từng lướt qua đời anh, vô tình gieo cho anh sự mong nhớ. Mẩu giấy ghi những nét chữ nắn nót cảm ơn anh cũng được giữ lại làm miếng chặn sách. Chữ ký của em, nét chữ của em, anh đều được nhìn thấy hằng ngày. Sao tận bây giờ anh mới nhận ra.
Tâm trạng vừa mới nhảy mừng, giờ lại trở nên trầm lặng. Đăng Khoa gấp cuốn sách lại, cũng như chấp nhận gấp lại một chuyện tình dang dở. Giờ em đang hạnh phúc bên người khác, anh có cho em biết cũng để làm gì đây.
Anh đã sớm nhận ra rồi mới phải. Anh thật ngu ngốc nên mới để vuột mất em một lần nữa.
***
Tại khách sạn Louis.
Nơi đây đang diễn ra cuộc hội thảo, các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực y học đều đến tham dự. Đăng Khoa và Thành Vũ cũng vừa đến. Lúc này chương trình đang vinh danh các bác sĩ tâm lý nổi tiếng. MC đang đọc tên các bác sĩ, còn Đăng Khoa đang bận bịu chào hỏi, không mảy may quan tâm. Cho đến khi một cái tên quen thuộc vang lên.
- Xin mời bác sĩ Trần Minh đến từ Trung Quốc!
Đăng Khoa đứng sững người lại và hướng ánh mắt về phía sân khấu. Một người cao cao mặc đồ vest lịch lãm đang tiến lên. Một lúc sau người đó quay mặt lại, đúng là Trần Minh chồng cũ Tường Vy. Đăng Khoa nghĩ và lại quay đi theo tiếng gọi của Thành Vũ.
Trần Minh bắt đầu phát biểu.
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn một người đặc biệt, luôn sát cánh cùng tôi trong mọi hoàn cảnh, để tôi có vinh dự ngày hôm nay. Xin mời em, bà xã của anh!
Nghe đến đây, ánh mắt Đăng Khoa lại chú ý về phía sân khấu và long lanh mong chờ một bóng dáng quen thuộc. Anh hồi hộp, đứng yên chờ đợi.
Nhưng xem kìa, người bước lên khoác tay Trần Minh tình cảm lại không phải là người anh nghĩ đến. Anh sững sờ đứng yên trong đám đông qua lại một hồi lâu. Tại sao bà xã của Trần Minh lại không phải là Tường Vy. Lúc đó anh đã hứa với tôi như thế nào. Anh rốt cuộc lại phản bội em ấy một lần nữa ư.
Ánh mắt Đăng Khoa từ lúc nào đã trở nên sắc lạnh, anh cuộn bàn tay chặt lại thành nắm đấm và bước đến lấy một bó hoa, lăm lăm tiến về sân khấu. Mặc cho MC ngăn lại nói chưa đến lúc tặng hoa. Đăng Khoa hùng hổ bước lên và thảy bó hoa cho Trần Minh, khiến anh ấy lúng túng bắt lấy.
Vừa nhìn đã nhận ra Đăng Khoa, ánh mắt anh ấy có chút dao động, không ngờ lại gặp người quen ở đây. Đăng Khoa nói gọn lỏn trước khi rời đi.
- Gặp nhau một chút!
Trần Minh quay ra cười trừ và bảo mọi người sẽ quay lại ngay.
Đến một góc khuất phóng viên. Đăng Khoa bùng nổ xông đến nắm chặt cổ áo Trần Minh ấn vào tường hỏi tội. Ánh mắt anh long lên đầy phẫn nộ như muốn bóp chết đối phương. Làm Trần Minh đầy khó nhọc gỡ tay anh ra và lên tiếng.
- Tôi hiểu anh muốn nói gì… nhưng thả… thả tôi ra… tôi mới… nói được.
Đăng Khoa nghiến răng và thô bạo đẩy anh ấy ra. Trần Minh khum người xuống ho vài cái thì Đăng Khoa lại túm lấy anh ấy và hét lên.
- Tường Vy đâu??? Anh lại phản bội cô ấy lần nữa phải không?!!!
Thấy hiểu lầm bị đẩy đi quá xa, Trần Minh chỉ đành nói sự thật.
- Anh Đăng Khoa… tôi không phải là… chồng cũ của em ấy!
- Anh nói gì?
Trần Minh hít một hơi thật sâu và dõng dạc giải thích.
- Tôi là bác sĩ tâm lý của Tường Vy, lúc em ấy mới sinh An Nhiên có một số chuyện khiến em ấy bị trầm cảm và tôi đã chữa trị cho em ấy một thời gian…
Đăng Khoa bắt đầu thả lỏng, không tin vào những gì mình nghe thấy. Bác sĩ tâm lý ư. Vậy tại sao em lại cất công diễn màn kịch lớn như vậy. Em ghét anh muốn chia tay anh đến vậy ư.
- Chậc! Tôi phải giữ kín bí mật cho bệnh nhân của mình. Nhưng giờ em ấy đã không còn là bệnh nhân của tôi nữa, thôi đành vậy. Ngày đó, em ấy chia tay anh vì… - Trần Minh ngập ngừng một lúc rồi quyết định nói ra. - Vì năm xưa cơ thể tổn thương quá nhiều, bây giờ không thể có con được nữa… em ấy sợ liên luỵ đến anh, nên mới rời xa anh.
- Cái gì???
Từng lời từng lời nói của Trần Minh lúc này tựa hồ những vết dao sắc ngọt cứa từng nhát vào trái tim Đăng Khoa. Một cảm giác đau nhói dâng lên, khiến anh khum người lại, vô thức ôm lấy bờ ngực mình.
Tường Vy, anh ấy đang nói gì vậy. Em thật sự ôm trong mình bí mật quá lớn như vậy ư. Tại sao em không nói gì với anh. Ánh mắt anh từ lúc nào đã ửng đỏ, hồi tưởng lại tất cả.
Anh nhớ ra rồi, đêm đó anh vô tình nói muốn sống cùng em dưới một mái nhà với phiên bản Vy nhí và Khoa nhí vây quanh. Anh đã sai mất rồi, anh không nên nói như vậy phải không. Lúc đó em khóc, em run rẩy, em đau lòng, em sụp đổ nhưng anh không hề nhận ra nỗi đau thật sự đằng sau đó.
Tường Vy, thà em cứ hạnh phúc bên người khác, anh thì sao cũng được. Nay biết được em đã phải chịu nhiều dày vò như vậy. Anh đau hơn em gấp ngàn lần. Anh đã bỏ em lại Việt Nam một mình với nỗi đau quá lớn. Anh xin lỗi, anh là thằng tồi tệ.
Đăng Khoa suy sụp đứng thất thần dựa vào bức tường. Cơ thể bồn chồn như có gì đó đang cồn cào thôi thúc. Anh không thể ở đây được nữa. Anh phải về Việt Nam ngay lập tức.
(Còn nữa)