Lọc Truyện

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Dù nó đã bị xé nhưng Thanh Du vẫn lấy nó ra cất vào cặp. Vậy là cô không quên thẻ dự thi mà có người đã lén làm việc xấu, ai đã làm và vì sao lại muốn hại cô như vậy? Kì thi này quan trọng với cô thế nào? Nếu không có chú Quý chắc chắn cô đã bị lỡ mất một năm rồi.

- Ê, mày bị ai hớp hồn hả?

Châu Giang khoác vai Thanh Du khi thấy cô đi ra mà mặt mày như đưa đám. Vì chưa biết ai là người gây ra chuyện này nên Thanh Du cũng chưa thể nói với Châu Giang:

- Không, tao vẫn chán bài thi toán. Để được thủ khoa đại học mà toán tao không được 10 thì trượt chắc rồi... coi như giấc mơ du học cũng bay rồi còn đâu.

- Mày cũng chủ quan cơ, có cái thẻ dự thi không mang theo. Thôi bây giờ thi cho tốt các môn còn lại, sau khi vào đại học thì săn học bổng cũng được mà nhà mày giàu vậy cần gì điểm cao, bố mẹ mày vẫn lo được cơ mà.

Dù chơi thân với nhau nhưng Châu Giang không biết cô là con nuôi. Chú Quý đã nhắc không nói người ngoài biết mà bản thân cô cũng không được nghĩ ngợi về việc ấy. Đã sống cùng gia đình chú thì con nào cũng là con, cháu nào cũng là cháu... không có sự phân biệt đối xử nhưng cô muốn với lấy mọi thứ bằng năng lực của mình. Chú chỉ cho đi du học khi cô đạt thủ khoa còn không thì sẽ không đi đâu hết cả...

Khôi Nguyên chạy lại đưa cho mỗi đứa một hộp kem vừa được mua:

- Ăn đi lấy sức chiều thi tiếp, sáng nay làm bài tốt chứ?

- Con Du quên thẻ dự thi vào muộn nên không tốt lắm.

Thanh Du chán chẳng muốn nói chuyện mà cũng chẳng muốn ăn gì chỉ gật đầu. Khôi Nguyên chuyển sang đi cạnh cô lo lắng:

- Sao mày lại quên thẻ dự thi được? Sáng nay, lúc ở sân trường, tao còn thấy mày cầm cơ mà?

Châu Giang như cũng nghĩ ra liền quay sang nói lớn:

- Ừ nhỉ? Lúc tập trung thầy hiệu trưởng chẳng bảo bọn mình lấy ra kiểm tra. Chẳng lẽ sau lúc ấy về phòng thi mày bị rơi hả Du?

- Sao tao lại quên chi tiết ấy nhỉ? Nhưng tao là đứa cẩn thận lắm cơ mà? Chắc chắn lúc ấy tao đã cất lại vào cặp. Vậy mà... nó lại bay đi đâu mất.

Tiếng còi xe ô tô vang lên, Thanh Du chào hai đứa khi thấy xe chú Quý:

- Tao về đây... chiều gặp lại.

Vừa lên xe, Thanh Du đã lôi thẻ dự thi bị xé ra đưa cho chú:

- Con đã thấy nó trong nhà vệ sinh...

- Vậy là có kẻ muốn chơi xấu cháu rồi, từ sáng đến trường cháu có gửi cặp cho ai cầm không?

- Không ạ? Lúc nãy Khôi Nguyên nói con mới nhớ, lúc sáng tập trung có lấy ra một lần... con nhớ mình đã cất đi đến khi vào phòng thi thì không thấy. Theo chú có phải là con đãng trí làm rơi không?

- Nếu rơi bạn nào nhặt được sẽ trả lại, đây là chủ ý xé, vậy thì kẻ nào đó đã ngấm ngầm muốn cháu không được thi rồi. Nghĩ lại xem sáng ngồi cạnh ai?

- Bên cạnh con là lớp chuyên Lý, bên trên là Châu Giang, hàng nam bên cạnh là Khôi Nguyên còn dưới là Quỳnh Thư. Tất cả đều là bạn của con cả.

- Sao Khôi Nguyên lại cứ kè kè với cháu vậy? Nó thích cháu hả?

Thanh Du nghĩ chú đang suy luận mà kết tội cho Khôi Nguyên, cậu ta chẳng có lí do gì mà hại cô cả.

- Không ạ, nó là bạn thân con nên chắc chắn sẽ không thể là thủ phạm được.

- Cháu không hiểu câu hỏi hả?

- Gì ạ?

Thế Quý nhìn cốc kem trên tay Thanh Du, khi nãy anh đứng ngoài cổng trường ngó vào cũng đã thấy cậu ta đưa cho con bé.

- Kem ai mua?

- Khôi Nguyên ạ.

- Không thích ăn còn cầm làm gì chứ?

- Con thích nhưng không có tâm trạng ăn. Bài thi toán của con cao nhất chỉ được 8,25 thôi. Nếu Lý, Anh con được 10 cũng khó có thể thủ khoa được... chán.

Thanh Du ngồi dựa ra ghế, mắt nhìn ra ngoài phố, hôm nay ngày thi tốt nghiệp trung học phổ thông nên học sinh rải rắc khắp trên phố. Trên mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, người vui vẻ khi làm bài tốt, có người bồn chồn lo lắng như cô lúc này... đầu óc Thanh Du vẫn đang suy luận xem ai có thể ra tay với cô nhanh như vậy?

- Du...

- Dạ?

- Chú đưa cháu đi ăn nhé! Ăn mì cay nhé!

- Không ạ, con muốn về nhà.

- Vậy uống trà sữa...

Anh nói món gì con bé cũng lắc đầu, chắc là tâm trạng đang tệ lắm. Cuối cùng thì anh đành phải nhượng bộ:

- Sau kì thi này, chú sẽ tìm hiểu một số trường rồi cho cháu thử sức gửi hồ sơ, chỉ cần cháu được họ nhận thì chú sẽ cho đi du học.

Thanh Du tưởng mình nghe nhầm liền ngồi bật dậy quay hẳn người sang nhìn chú:

- Dù cháu không được thủ khoa thì chú vẫn cho con đi sao?

- Ừm

Tưởng nghe vậy con bé sẽ vui nhưng anh vẫn thấy nó quay về với cái mặt u ám.

- Cháu còn tận bốn bài thi nữa, nếu không ổn định lại tinh thần thì bài nào cũng sẽ tệ đấy, lúc ấy có khi không đủ điểm vào đại học nữa.

- Chú yên tâm đi, con sẽ không để chú và mọi người thất vọng đâu.

Thanh Du nghĩ người có thể lấy thẻ dự thi của mình là Quỳnh Thư. Nhưng ngay lập tức gạt đi vì hai tháng nay bọn họ đã thân thiết trở lại. Dù nó vẫn không nói lí do vì sao nghỉ chơi với cô và Châu Giang vài tháng trước đó. Mối quan hệ đang tốt như vậy thì sao nó lại muốn hại cô được.

- Chú

- Sao vậy?

- Đêm Noel chú cứu cháu còn Quỳnh Thư thì sao ạ?

- Cô ta thì làm sao chứ? Chú đã nhắc bên nhà nghỉ, hai đứa chưa đủ 18 tuổi mà mấy thằng đều bị chú đánh rồi thì làm gì được nữa chứ? Cô ta không sao cả?

- Vâng ạ.

- Cháu nghĩ cô ta lấy thẻ dự thi của cháu sao?

- Không ạ, sau đêm ấy nó xa lánh con lắm.

- Được rồi, lo thi đi còn để chú kiểm tra chuyện này. Không lo lắng, không nghĩ ngợi nữa nhớ chưa?

Thanh Du gật gù nghe lời nhưng nếu lỡ chuyện liên quan đến Quỳnh Thư thì lại ảnh hưởng đến nó. Dù sao hôm ấy cô cũng là người chịu trách nhiệm đưa nó về. Chuyện xảy ra là do bị hại nhưng hôm cô nói chuyện thì nó gạt đi bảo chuyện qua rồi không nhắc lại nữa.

Về đến nhà, mẹ nuôi đã làm đầy một bàn thức ăn, trong nhà còn có sự xuất hiện của một vị khách nữa. Cô Lan Anh từ trong bếp mang đồ ăn trên tay nhìn hai chú cháu mỉm cười:

- Cháu thi tốt chứ? Hai chú cháu thay đồ rồi xuống ăn cơm.

Thanh Du chớp mắt nhìn chú mà chú thì chẳng đáp lời. Người ta đã đến tận nhà, tự nhiên làm đầu bếp thế kia mà chú còn hờ hững là sao vậy?

- Nay cô không đi làm ạ?

- Sinh viên được nghỉ hè rồi nên cô được nghỉ. Cháu lên thay đồ đi còn xuống ăn cơm.

Mẹ Hường nói vọng từ trong bếp ra:

- Con gọi ông bà, ba con và chú xuống đi, xong hết rồi đây.

- Vâng ạ.

Thanh Du thay xong quần áo đi gọi mọi người thì ai cũng xuống hết rồi chỉ còn ông chú già vẫn đang ngồi im ỉm trong phòng lướt điện thoại. Thò mặt vào phòng, Thanh Du í ới:

- Chú ơi xuống ăn cơm thôi, phu nhân của chú nấu xong rồi ạ.

Thế Quý hờ hững ngẩng mặt lên, không những không đứng dậy còn vời tay gọi Thanh Du vào phòng.

- Lại đây

Dù không hiểu nhưng cô vẫn lại gần ngồi xuống cạnh chú. Ngay lập tức hai má bị bóp chặt:

- Người chú chưa kết hôn sao cháu dám gọi như vậy hả?

Bị bóp mặt đau, Thanh Du gỡ tay chú ra cau có:

- Dạo này cô ấy hay đến nhà mình nên con tưởng chú với cô ấy đang hẹn hò rồi.

- Đầu cháu tưởng tượng phong phú nhỉ? Lần sau còn nói sai là sang dọn nhà chú cả năm đấy.

- Hừ, con 18 tuổi rồi không bị phạt nữa. Chú đừng có bắt nạt con...

- Chú lấy vợ thì sẽ không quan tâm cháu nữa, không buồn chứ?

- Tất nhiên là không rồi ạ.

Thanh Du trả lời rành rọt rồi tung tẩy đi xuống trước. Trên bàn ăn, vị trí cô hay ngồi cạnh chú nay đã là của cô Lan Anh. Ba nuôi kéo ghế bên cạnh ông ra ý bảo cô ngồi vào.

- Sáng nay con làm bài tốt không?

- Dạ không như mong đợi nhưng ba yên tâm, con sẽ đỗ đại học.

- Có đứng được top đầu lớp chuyên Anh của con như ba năm qua không?

Thanh Du chưa kịp trả lời thì chú Quý từ trên lầu đi xuống cắt ngang:

- Con bé chưa thi xong mà anh đã áp lực cho nó rồi.

- Không phải cậu cũng treo thưởng cho cháu phần thưởng thủ khoa đi du học sao?

- Đấy là quà tặng khác với câu hỏi của anh khi nãy.

Ông Tuấn Anh xua tay nhắc mọi người không bàn luận. Chú Quý ngồi vào ghế cạnh cô Lan Anh. Cả bữa ăn, Thanh Du thấy cô chăm sóc chú cẩn thận lắm mà chú cũng không phản đối nên có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ được cải thiện. Phúc Nhật ngồi cạnh Thanh Du thỉnh thoảng mè nheo đòi chị đút:

- Chị Du, em không thích chị đi du học đâu.

- Nhật phải cho chị đi học để chị kiếm tiền mua kẹo cho em chứ?

- Nhỡ chị đi nước ngoài có ai bắt cóc thì sao?

- Vậy thì chị sẽ thoát ế, khi đó bố mẹ sẽ không phải lo giới thiệu ai cho chị cả.

- Thoát ế là gì ạ?

- À, là chị sẽ có người yêu giống cô Lan Anh và chú Quý ấy.

Cô vừa ngẩng mặt lên liền thấy chú nhíu mày lừ cho một cái còn cô Lan Anh thì cười tít cả mắt. Phúc Nhật lại được thể gào lên:

- Vậy em thích chị ế, chị mà có người yêu thì sẽ không thương em nữa.

Bà ngoại xoa đầu nó lắc đầu:

- Lúc ấy ba mẹ con lại lo sốt vó ấy, chị đi lấy chồng nhưng vẫn thương con được cơ mà?

- Làm gì còn thời gian mà thương nữa.

Phúc Nhật òa khóc. Thanh Du nhìn người vừa phát ra câu nói ấy. Từ lúc cầm bát cơm là chú không nói một câu nào. Người yêu tương lai gắp gì chỉ nhận cũng chẳng được lời cảm ơn. Cô quay sang thí em:

- Chú Quý nói sai đấy, dù chị lấy chồng vẫn quan tâm em, vẫn yêu Phúc Nhật nhất được chưa?

- Cháu không nên nói với trẻ con điều mà mình sẽ không làm được.

Thanh Du quay sang lườm chú một cái. Người chú cần nói chuyện là cô bên cạnh ấy, sao cứ xía vào việc của cô và Phúc Nhật chứ? Mà cô yêu em như vậy nên chắc chắn sẽ quan tâm em.

- Con đâu có hứa suông chứ? Nhất định con sẽ làm được, như chú vẫn quan tâm hai chị em con đấy thôi.

- Đừng so sánh chú với cháu.

Bà Kim thấy con trai khó tính như vậy thì góp ý:

- Thanh Du cũng lớn rồi con nên để con bé được tự do đi. Con bé có quyền tự quyết định chuyện riêng của mình được rồi.

- Con bé lớn mà đã khôn đâu, nếu nó khôn thì đã...

Cả nhà đang đợi nghe chú nói nốt nhưng rồi chú lại bỏ lửng không nói tiếp. Thanh Du thấy chú không nói nữa thì lên giọng:

- Con thực sự đã lớn, ai cũng nói con thông minh nhanh nhẹn, chỉ có chú suốt ngày chê con...

Bị chú lừ mắt, Thanh Du che miệng không nói nữa mà quay sang chơi với Phúc Nhật. Lúc này mọi người lại chuyển sang đề tài của chú và cô Lan Anh. Khác với khi nãy, bây giờ chú lại ngồi im không nói cũng không quan tâm, cứ như kiểu chuyện không liên quan đến chú ấy. Cô Lan Anh được mọi người duyệt thì vui ra mặt mà Thanh Du cũng thấy cô tốt tính, dịu hiền, chắc chắn cô sẽ là người vợ tốt, hơn hẳn mấy cô chân dài mà chú vẫn hay đưa về bên nhà chú.

Ăn cơm xong, Thanh Du mang theo quyển ngữ văn ra vườn ngồi dưới gốc cây xoài tranh thủ đọc lại tiểu sử của các tác gia lớn. Để có thể tranh được top 1 trong lớp thì các môn còn lại phải được điểm tối đa. Môn văn không phải sở trường nhưng cô cũng học khá ổn vậy nên hi vọng một điểm số tối đa không phải là quá khó. Cả lớp Anh đang trên đường đua giành điểm số cao nhất mà đứng vào top 1 của lớp. Nếu không có sự cố ở môn Toán thì cô sẽ đủ tự tin trả lời bố Việt là sẽ ở top 1 nhưng... chỉ cần thua 0,25 điểm thôi thì ở lớp Anh cũng đã có thể tụt xuống hạng thứ bao nhiêu rồi mà đây cô lại thiếu tận 1,75 điểm cho môn Toán.

- Du... cô nói chuyện với cháu được không?

Thanh Du ngẩng mặt lên thấy cô Lan Anh thì gấp sách lại, đầu óc cũng mang về hiện thực:

- Vâng ạ, cô không gặp chú Quý sao ạ?

- Ừ, chú ấy đang bận. Cô nhờ cháu một việc được không?

- Cháu ấy ạ, cháu sợ không biết làm việc cô nhờ thôi.

Cô Lan Anh ngồi xuống cạnh, mỉm cười quan tâm:

- Cháu có thể tránh xa chú Quý một chút được không?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!