Lọc Truyện

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu


Thanh Du bị ném xuống giường thì lồm cồm bò dậy:

- Anh tức giận cái gì mà mặt mày nhăn nhó thế kia?

- Em dám thèm trai đẹp trước mặt anh hả?

- Người ta là diễn viên mà, có ai không thích chứ?

- Vẫn còn dám nói thích sao? Em có biết mình đang ngoại tình trong tư tưởng không hả?

- Không có... em không có mà...

Chỉ một loáng, trên người cô đã chẳng có gì che đậy, Thanh Du lôi chăn, cái chăn cũng bị ném vèo xuống đất.

- Anh... ưm... ưm...

Cả thân hình cao lớn của anh đã phủ trên người cô, hai tay cũng bị giữ chặt không cho cô có cơ hội biện minh. Bị hôn đến u mê nên cô quên cả việc mình cần phản kháng mà tuột tay khỏi tay anh bám lên cổ người bên trên nhiệt tình đáp lại. Thanh Du rùng mình khi bàn tay anh đặt ở đùi lướt lên. Cô khẽ oằn mình rên rỉ, thở dốc khi anh tăng lực sờ soạng.

Theo chuyển động của anh, càng lúc cô càng thấy khó chịu, theo đó mà dòng nước trong người ồ ạt chảy ra ngoài thấm ướt cả ga giường, dính ướt cả đùi non của cô.

Thế Quý vùi đầu trên ngực cô cắn mút để lại những dấu hồng hồng. Thanh Du không ngừng ngoáy loạn, trên giường chăn gối xô lệch rơi cả xuống đất. Đến khi không còn chịu được phong ba bão táp từ anh, cô nằm sấp xuống giường tránh né nhưng vô tình lại tạo cho anh cơ hội thuận lợi tiến công. Anh khẽ nâng hông cô lên từ phía sau đi vào.

- A.... Thế Quý... em sai rồi...

- Từ giờ có được phép khen người khác không?

Mỗi lần anh nhấp mạnh, cả người cô lại run lên, không cất tiếng trả lời được cô đành lắc đầu.

- Khô...ng... em không dám nữa...

Vậy nhưng anh đâu có chậm lại vẫn ra sức cướp đoạt mạnh mẽ. Thanh Du ngửa đầu rên lên, mái tóc dài xõa xuống vai trần. Anh áp sát ngực xuống lưng cô, nụ hôn vờn trên vai, trên lưng hỏi:

- Em là của ai?

- Của anh

- Ngoan...

Mông cô bị vỗ một cái như để nhắc cho cô nhớ chuyện đang xảy ra và cả việc cô lỡ khen anh Huyn Bin nữa. Mái tóc cô được anh túm lấy, thắt lưng không ngừng thúc mạnh...

Trong không gian yên tĩnh, nghe rõ tiếng thở dốc của cả hai người.

...

Tiếng chuông cửa réo inh ỏi, Quỳnh Thư mắt vẫn nặng trĩu, cô đẩy Thiên Vũ:

- Anh, có người gọi.

- Em có dậy xuống ăn không?

- Không, em mệt lắm... anh đúng là gã chồng lưu manh... ăn gì mà khỏe như trâu vậy hả?

Thiên Vũ bật cười không để ý lời vợ mắng mà mặc áo tắm huýt sáo đi xuống nhà nhận đồ ăn người ta mang đến. Anh chia hai phần, xếp vào hai khay đồ ăn mang lên phòng một phần rồi sang phòng Thế Quý gõ cửa:

- Quý, ông liệt giường rồi hả?

Cửa mở ra, Thế Quý vừa tắm xong, tóc tai vẫn còn ướt. Thiên Vũ liếc thấy Thanh Du vẫn nằm trên giường thì hất mặt cười:

- Liệt giường rồi hả?

- Liệt cái đầu cậu ấy, vợ cậu đâu?

- Vẫn trên giường, này đồ ăn của hai người.

Thế Quý đỡ khay đồ ăn, nháy mắt với bạn:

- Chắc phải tối mới đi chơi được đấy.

- Ừ, bà nội cùng bố mẹ tôi và bố mẹ vợ còn sắp vào đây nữa nên phải tranh thủ...

Thanh Du ngửi thấy mùi đồ ăn, cô hơi ngẩng mặt lên hỏi anh:

- Mấy giờ rồi anh?

- 3h chiều.

- Hả??? Sao đi du lịch mà em lại ngủ nguyên ngày vậy chứ? Cái đồ tham ăn nhà anh... hại em không được đi ngắm bình minh rồi.

Thế Quý nâng cô ngồi dậy, vén tóc lên vành tai cô dỗ dành:

- Ngắm bình minh sao thú vị bằng ở trên giường ngắm anh chứ?

- Sao anh già rồi mà ham hố thế hả?

- 3 giờ liên tục vẫn già hả? Vậy đêm nay em đừng có hòng xin nữa.

Thanh Du nhăn mặt, hất anh rời mắt khỏi người mình bước xuống giường đi vào nhà tắm. Dù cố bước đi bình thản mà hai chân cô cứ run như cầy sấy. Tất cả là tại lão chú già... hại cô vừa đau vừa mỏi.

Gia đình Quỳnh Thư vào, cả khu nghỉ dưỡng lúc nào cũng ầm ĩ tiếng cười nói. Bà nội Thiên Vũ lớn tuổi mà vẫn theo con cháu đi chơi không biết mệt. Bà còn không ngần ngại mà tham gia mấy trò chơi mạo hiểm nữa.

- Bà nội, liệu bà có chơi được không đấy?

Thiên Vũ ái ngại lo lắng, bà anh đã gần 80 tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm. Ai không biết chỉ đoán bà ngoài 60 thôi. Không chỉ tính cách vui nhộn mà bà ăn mặc còn trẻ trung nữa. Vợ anh thì mệt không tham gia chơi mà bà vẫn cứ hào hứng.

Thanh Du mang theo cái phao bơi vịt ra hồ bơi. Thế Quý đang ngồi trên ghế nghỉ thấy cô không dám xuống thì lại gần:

- Anh nói em bao lần rồi, học bơi đi cơ mà?

- Không cần học, em có phao bơi rồi.

- Nào xuống đi, anh làm phao cho em.

Anh ném cái phao đi, ôm cô nhảy tùm xuống hồ. Thanh Du sợ nhắm chặt mắt, ôm ghì lấy anh sợ hãi.

- Sâu quá! Em không chạm chân đáy hồ.

- Sâu 2,2m làm sao chạm chân được.

- Anh không được buông em ra đâu đấy.

Thế Quý vờ thả tay, cô liền quắp chặt lấy anh không rời.

- Bé con, có phải em muốn chúng ta đổi gió ở hồ bơi không?

- Anh lúc nào cũng đen tối thôi.

- Ở cạnh người yêu không nghĩ chuyện ấy thì nghĩ đến cô khác à?

- Không chơi với anh nữa, chân em vẫn còn mỏi đây này.

Thế Quý hôn lên môi cô thật nhẹ:

- Đùa em thôi, anh dạy em học bơi nhé! Nào buông tay ra.

Thanh Du vừa thả tay ra lại quắp chặt lấy anh nhắm mắt lắc đầu:

- Không, em không học đâu.

- Vậy học lặn, nào anh và em cùng chìm. Hít cho anh một hơi thật sâu vào...

Thanh Du nhắm mắt lấy hơi thật dài và cả người bị anh kéo chìm xuống. Chỉ một lát, cô lại ngoi lên há miệng thở phì phò.

- Không phải thở như vậy? Có không khí em hãy hít vào bằng miệng còn xuống nước em phải thở cả bằng miệng và mũi, từ từ thôi được chứ?

Cô gật đầu đồng ý rồi thực hành lại, sau nhiều lần lặn ngụp thì cô cũng đã tự mình hít thở khi không có anh.

- Khi em thở được rồi người sẽ tự nổi, nào thả lỏng người đi, lấy đà nhoài người nằm trên nước.

Thanh Du không tin nên tay vẫn nắm tay anh để thả người ra nước. Lúc đầu hơi chìm nhưng càng lúc càng nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

- Tốt... em giỏi lắm.

- Hai chú cháu nhà này làm gì nhau dưới hồ bơi vậy?

Vợ chồng Thiên Vũ đi chơi về ngồi trên bờ nhìn đôi nam nữ dưới hồ bơi vẫn đang ôm nhau nhiệt tình.

- Về rồi hả?

Thế Quý ngẩng mặt lên đáp lại rồi chẳng quan tâm mà ôm Thanh Du lặn xuống.

- Này... muốn làm gì lên phòng.

Quỳnh Thư kéo tay chồng đi vào nhà để cho người ta được tự nhiên tránh làm phiền.

....

Dương Tùng rời khỏi nhà đi gặp khách hàng mà không để ý có chiếc xe đi theo. Anh đến đâu, chiếc xe đi theo ấy. Đến khi anh tạm biệt khách hàng, vừa định đứng lên về thì một người phụ nữ ngồi xuống trước mặt anh:

- Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với anh một lát không?

- Hôm nay cô lại có nhã hứng gặp tôi sao?

Dương Tùng gọi nhâm viên phục vụ lấy thêm đồ uống:

- Lâu lắm rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?

- Khỏe, rất khỏe.

- Lấy chồng chưa hay vẫn đơn phương khách hàng của tôi thế?

Lan Anh cầm cốc trà lên từ tốn uống một ngụm nhoẻn miệng cười:

- Vẫn yêu anh ấy.

- Ngu ngốc, cô nghĩ anh ấy sẽ có ngày để ý đến cô sao?

- Nếu không có kẻ cản đường thì sao lại không chứ?

- Ý cô là gì?

Lan Anh nhìn thẳng Dương Tùng đưa ra đề nghị thẳng thắn:

- Tôi sẽ giúp anh biến Thanh Du thành người của anh còn anh hãy giúp tôi mang cô ta rời xa Thế Quý.

- Cô đã biết họ yêu nhau?

Lan Anh khẽ gật đầu, cô ta mân mê miệng cốc, trong đầu không tránh khỏi những toan tính:

- Chuyện ấy không quan trọng, quan trọng là anh còn thích Thanh Du không?

- Còn thì sao?

- Vậy thì thật đơn giản, tôi sẽ giúp anh. Chúng ta cùng giúp nhau có được người mình yêu.

- Nếu tôi không đồng ý?

Lan Anh lóe lên ý cười nham hiểm:

- Tôi sẽ có cách khác.

- Tại sao nhất định phải là anh Quý, cô có nhiều lựa chọn cơ mà.

- Với người mình yêu thì chẳng có lựa chọn nào là xứng đáng hơn cả. Tôi đã chờ anh ấy hơn 10 năm rồi.

Dương Tùng ngả người dựa vào lưng ghế, tay khẽ nhịp lên thành ghế thẳng thắn hỏi:

- Cô còn nhớ Tú Anh học cùng chúng ta chứ?

- Không

- Không sao? Lạ nhỉ? Ngày đi học chẳng phải tên cô ấy xếp ngay sau tên cô sao? 7 năm trước, cô ấy từ Đức trở về và là người yêu Thế Quý nữa, cô không biết thì thật lạ.

- Tự dưng nhắc đến nó làm gì?

Dương Tùng ngồi thẳng dậy, gạt tách cafe sang một bên nhìn Lan Anh hỏi:

- Cô sẽ không tính kế cô ấy để dành Thế Quý chứ?

- Không

Dương Tùng bật cười:

- Không sao? Thật ư? Vậy thì lí do gì cô lại muốn tính kế Thanh Du?

Lan Anh đứng bật dậy, xách túi lên:

- Nếu anh không muốn thì thôi, đừng có tỏ ra cao thượng trong tình yêu.

- Tôi đồng ý

Lan Anh sững người nhìn Dương Tùng, anh nhướn mày nhắc lại:

- Tôi đồng ý đưa Thanh Du đi và biến cô ấy trở thành người của tôi.

Lan Anh đã nghe rõ nên lại ngồi xuống tiếp tục đàm phán:

- Thanh Du sắp tới thi học bổng của trường Gottingen - không phải anh từng là nghiên cứu sinh và thỉnh giảng ở đó sao? Hãy giúp con bé đỗ nó đi.

- Đơn giản vậy thôi sao? Đỗ rồi thì với tiềm lực của Thế Quý vẫn có thể đi theo Thanh Du.

Lan Anh nhếch miệng cười, hơi rướn người về phía Dương Tùng:

- Hãy để cô ta trở thành người đàn bà của anh và cho Thế Quý chứng kiến. Hơn nữa...

- Nói thẳng đi...

- Tôi mới biết được, Thế Quý chính là người đã gây ra tai nạn cho mẹ Thanh Du. Anh nghĩ xem, một người chứng kiến bạn gái trên giường với người đàn ông khác còn một người phát hiện người yêu mình là kẻ giết mẹ mình... liệu họ còn có tương lai?

Dương Tùng nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta đúng là loại mưu mô hiểm ác. Anh khẽ gật đầu, anh đứng dậy chìa tay ra:

- Được, cứ thế đi. Hợp tác vui vẻ.

...

Thanh Du trang điểm xong, mặc chiếc váy màu nude khoác tay Thế Quý ngắm nhìn cả hai trong gương:

- Đẹp quá! Hai năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn vào ngày 22 - 2 được chứ?

- Ừ, anh sẽ chuẩn bị từ bây giờ?

- Đi thôi, chúng ta không thể dự đám cưới muộn được.

Đám cưới Thiên Vũ và Quỳnh Thư được tổ chức tại khách sạn quốc tế Toàn Cầu. Từ sảnh vào đã ngập hoa và đèn chùm, không gian tiệc cưới xa hoa khiến ai nấy đều trầm trồ.

Thanh Du kéo tay Thế Quý lại thảm đỏ cùng anh chụp ảnh kỉ niệm, cùng làm thủ tục tặng quà cô dâu chú rể xong cô mới buông tay anh:

- Em vào chỗ cái Thư nhé! Anh đi xem anh Vũ có cần hỗ trợ gì không? Lát gặp anh sau.

- Đi một lát thôi rồi ra đây với anh.

- Vâng, anh già rồi đấy, đừng có bám em như vậy?

Thanh Du kiễng chân hôn lên môi anh một cái mới rời đi.

Thế Quý nhìn cô đi khuất mới đi tham quan không gian tiệc cưới. Khách đến đã khá đông, anh ra chào hỏi bà nội và bố mẹ Thiên Vũ.

- Chúc mừng cả nhà ạ.

Bà nội kéo tay Thế Quý lại gần thì thầm:

- Cháu cũng trâu già gặm cỏ non hả?

- Sao bà biết?

- Bà vừa thấy cô bé kia rồi, trẻ và rất xinh. Cưới đi, giống thằng Vũ ấy không vợ trẻ thế dễ bị cuỗm mất đấy.

- Dạ, cháu nhớ rồi, cháu sẽ làm theo lời bà dặn.

Bà nội cười xua tay bảo anh vào trong ngồi không cần ở ngoài làm gì mỏi chân.

Thế Quý đi vào hội trường nhưng anh nhìn thấy một gã thanh niên đi vào sau hội trường, ánh nhìn lén la lén lút và đặc biệt anh trông hắn rất quen. Thấy nghi ngờ, anh liền chuyển hướng đi vào nấp sau thùng loa:

- Lát nữa, đợi khách vào chỗ đủ, anh hãy chiếu video ở trong này lên được chứ?

- Đây là cái gì?

- Chú rể đưa tôi và bảo tôi đưa vào cho anh nên tôi cũng không biết.

- Vậy sao? Để tôi copy sang máy rồi trả Usb cho anh.

Thế Quý rời khỏi chỗ đứng, anh không vào hội trường mà đi ra ngoài theo hướng hắn vừa vào đứng đợi. Khi hắn vừa đi ra, anh bất ngờ túm cổ áo đấm một phát vào giữa mặt hắn khiến hắn ộc máu mũi ngã nhào ra đất. Đến khi hắn nhìn rõ mặt Thế Quý thì lồm cồm đứng dậy định chạy nhưng đã bị tóm lại.

- Nói mau, mày đến đây làm gì? Thứ mày vừa đưa cho người chủ trì tiệc cưới là gì?

- Tha cho tôi, xin anh..

- Tha này...

Thế Quý lúc này đã nhận ra hắn, anh đánh túi bụi khiến hắn nằm bẹp trên sàn:

- Tao đã từng tha cho mày đúng không?

- Tôi... anh nhận nhầm người rồi.

Thế Quý gọi điện thoại cho Biên đến, anh giao hắn cho trợ lí nhắc:

- Đánh đến bao giờ khai ra đồng bọn thì thôi, lấy luôn bản gốc chúng đang giữ là ảnh hoặc video của Quỳnh Thư.

- Dạ, em biết rồi.

Quay lại hội trường, khách khứa đã ổn định vào vị trí. Anh thấy Thanh Du đang tìm mình thì lấy khăn giấy lau sạch tay dính máu mới đến chỗ cô.

- Em ngồi đi, anh đi vệ sinh một chút.

Ngay khi khách khứa ngồi ổn định, trên màn hình lớn, ảnh cưới của cô dâu chú rể được phát. Thanh Du ngồi ngắm không chớp mắt:

- Đẹp đôi quá!

Màn hình chợt tắt, mọi người xì xầm:

- Sao vậy, hỏng rồi sao?

Màn hình vụt sáng trở lại, thứ họ thấy không còn là hình ảnh cô dâu nữa, ánh mắt ai cũng dán lên màn hình không chớp mắt.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!