Lọc Truyện

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Cô nhanh chóng tắm rửa, chọn váy mặc và trang điểm nhẹ còn sức thêm nước hoa nữa mới ra khỏi nhà. Mọi lần đến làm giúp việc trông không khác gì ô sin chính hiệu, nay cô mới đúng dáng con nhà cũng có tý điều kiện.

- Đi ăn tất niên có cần xinh vậy không?

- Chẳng ai như mẹ, con gái ra đường xinh cũng kêu nữa. Con đi đây.

Phi ra đường định bắt xe đi thì ông thầy lại gọi:

- Em đang định bắt xe đến đây.

- Đọc địa chỉ đi tôi đón em.

- Hả??? Dạ không cần đâu, thầy đón trang trọng quá em không quen. Nhỡ như thầy lại có điều kiện khác thì sao chứ?

- Không có, gửi định vị nhanh lên trước khi tôi đổi ý.

Mặc dù hậm hực nhưng Quỳnh Thư vẫn phải gửi qua cho thầy rồi thong dong đi bộ trên vỉa hè. Cũng chẳng phải đợi quá lâu mà chiếc McLaren senna dừng lại bên đường:

- Lên xe đi

Mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, cô không nén được tò mò mà hỏi luôn:

- Thầy có thể nói em biết công việc em sắp làm là gì không?

Thiên Vũ liếc nhìn Quỳnh Thư trong gương khẽ cười:

- Khi là thiên nga trông em cũng không tệ nhỉ?

- Hừ... ai cũng khen em xinh đấy.

- Vậy chắc là mắt người ta cần đeo kính rồi.

- Có mà mắt thầy cần phải đeo kính ấy. Thầy già rồi mắt kém nên mới ế vợ như vậy.

Mặt Thiên Vũ tối đen, anh gằn giọng:

- Tôi không ế, chẳng qua chưa đến lúc thôi.

- Vâng, đợi đến lúc, chắc đầu bạc và chống gậy hả?

- Cho em điểm F

- Thầy vô lí vừa thôi, em làm gì chứ?

- Có sinh viên nào thầy nói một câu cãi lại một câu không hả?

- Dạ, chẳng qua thầy nói sai mà.

- Tôi sai cũng vẫn là đúng, em không được cãi người lớn.

Quỳnh Thư không phục nhưng không thể để thầy hạ điểm vô lí vậy được nên đành im lặng. Vậy mà điểm đến của hai người là sân bay, không nhịn được nữa, cô đành quay sang hỏi:

- Không phải thầy rủ em đi du lịch đấy chứ? Em không có giấy tờ gì hết.

- Em giỏi hoang tưởng thế nhỉ?

- Vậy thầy đưa em ra đây làm gì chứ?

- Đón ba mẹ tôi về nước.

- Ba mẹ thầy liên quan gì đến em chứ?

Đỗ xe vào bãi gửi, Thiên Vũ mở cửa xe cho Quỳnh Thư nhàn nhạt đáp:

- Em sẽ đóng giả bạn gái tôi để nhận điểm A.

Quỳnh Thư sợ hãi níu tay lại ngồi vào xe. Chuyện này mà bố mẹ cô biết thì chết. Hơn nữa mai cô cũng gặp mặt hôn phu của mình rồi nên dù là giả cũng không thể đóng được.

- Không, em không làm đâu.... thầy tìm người khác đi.

- Em không còn sự lựa chọn nữa, tôi đã thu âm lời đồng ý của em rồi.

#28

Quỳnh Thư kệ anh, tay cứ ôm chặt ghế không chịu buông, khẩn thiết cầu xin:

- Em xin thầy, việc này em không làm được đâu ạ... huhu... bố mẹ sẽ giết em đấy ạ.

- Em mà không xuống tôi bế em đấy.

- Thầy đừng tưởng em dễ bị dụ nhé! Thầy còn lâu mới dám bế em.

Thiên Vũ đau đầu vì sự trẻ trâu của Quỳnh Thư. Anh liền thả bài cuối cùng:

- Nếu em đi thì không phải đến nhà tôi làm giúp việc nữa mà vẫn được học, vẫn được điểm A.

Thông tin này đã lay động đến Quỳnh Thư thật nên cô buông tay chui ra khỏi xe:

- Thầy nói phải giữ lời đấy nhé!

- Nghĩa là em đồng ý rồi phải không?

- Vâng ạ, làm người yêu thì làm, có thật đâu mà sợ chứ?

- Nếu thật thì sao?

- Em chưa ngủ nên không gặp ác mộng ấy đâu.

Thiên Vũ thấy mắt mình giật liên hồi. Chẳng lẽ con bé này bị làm sao à? Nhiều người theo đuổi anh lắm, mong được anh để ý mà nó thì coi anh như một cơn ác mộng vậy. Nếu nó biết anh chính là cái vị hôn phu kia thì biểu hiện chắc đặc sắc lắm. Anh hắng giọng chìa tay ra:

- Diễn phải thật một chút, đổi xưng hô nữa.

- Em hay xem phim tình cảm nên biết diễn lắm
Gì chứ mấy cái này em làm tốt.

Nói rồi Quỳnh Thư liền nắm lấy tay anh hỏi:

- Thế này được chưa ạ?

- Được rồi, còn xưng hô nữa.

- Dạ, yên tâm em nhớ rồi thưa anh thầy khó tính.

- Đã anh lại còn thầy.

- Em trêu anh thôi... cơ mà...

- Làm sao nữa?

- Không có các hành động thân mật đâu nhé!

- Ai thèm có hành động thân mật với em chứ?

Quỳnh Thư yên tâm khoác tay Thiên Vũ đi vào trong. Anh nhắc cô nhớ một số thói quen của anh còn cô sau hai tuần làm giúp việc đã biết món anh thích là gì rồi nên về cơ bản cũng khá hiểu nhau.

- Ba, mẹ... bọn con ở đây.

Quỳnh Thư nhìn thấy ba mẹ Thiên Vũ thì run như cầy sấy. Lúc nãy tự nhiên bao nhiêu thì bây giờ nhìn ba anh mặt cũng lạnh hơn tiền còn mẹ anh cao quý thế kia biết đâu bị phát hiện thì chết. Thấy Thiên Vũ hích tay, cô mới hoàn hồn vào xác:

- Dạ, con chào hai bác.

- Cháu là ai?

Thiên Vũ khoác vai cô thân mật giới thiệu:

- Đây là Quỳnh Thư, bạn gái con.

- Bạn gái????

Cả hai ông bà ngạc nhiên đều thốt lên cùng nhau.

- Vũ à, con quên là lần này ba mẹ về nước là...

- Con không quên nhưng bây giờ con có bạn gái rồi nên chuyện đi xem mắt không nhắc đến nữa được không?

- Con...

Mẹ anh giận dỗi vùng vằng đi trước còn ba anh cũng để hành lí lại cho anh mà đi dỗ vợ. Quỳnh Thư đã hiểu vì sao thầy muốn cô đi giả làm bạn gái rồi. Hóa ra thầy cũng bị ba mẹ ép đi xem mắt nên mới nghĩ trò phá đám đây mà. Thầy có gan làm như vậy chứ cô thì không dám đâu, nếu cô cũng làm như này chắc chắn bố mẹ mang roi rượt hết 5 tầng nhà mất.

- Thầy...

- Gọi sai...

- À, anh này, ba mẹ anh giận rồi kìa.

- Kệ đi, bây giờ về nhà, em cứ làm đúng như những gì em học trên phim đi, được chứ?

- Ơ, vẫn phải diễn tiếp hả?

- Tất nhiên rồi, đến lúc nào ba mẹ tôi từ bỏ ý định bắt tôi đi xem mắt thì thôi.

Thiên Vũ lướt lên đi trước, Quỳnh Thư lẽo đẽo bám theo:

- Vậy thì khi nào em mới được về nhà chứ?

- Tùy hứng, nếu đêm nay ba mẹ tôi bắt em ngủ lại để chứng minh thì em cũng phải ngủ.

- Hả???? Anh điên à?

...

Thanh Du đến bệnh viện đi vào trong sân liền thấy cô Xuân. Lại gần nhìn cô trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình không che nổi thân hình gầy còm thiếu sức sống kia. Mà hôm nay, mắt mũi cô còn tím bầm như bị đánh nữa. Thanh Du suốt ruột hỏi thăm:

- Cô làm sao mà ra nông nỗi này vậy? Bị bồ đánh sao?

Cô đến ghế đá ngồi rồi vời Thanh Du lại gần. Cô ngồi cách Thanh Du một đoạn đủ xa mới nói chuyện:

- Cô mắc bệnh AIDS rồi Du à?

- Gì cơ? Vì sao lại mắc? Cô chích hút ma túy sao?

- Không phải, cô bị lây từ ai đó. Mấy hôm trước gã nhân tình của cô khám sức khỏe phát hiện ra nên đến đánh cho cô một trận. Cô đi khám thì biết mình cũng bị...

Thanh Du thở dài bất lực vừa trách vừa thương. Cô Xuân là người thân ruột thịt duy nhất còn lại của cô đến thời điểm này. Cuộc sống là của cô ấy, do cô chọn nên bây giờ lãnh hậu quả của lối sống phóng khoáng, thiếu chung thủy, âu cũng là nghiệp mà cô phải gánh khi làm ra bao nhiêu chuyện tội lỗi như vậy?

- Cô biết mình không còn mặt mũi nào xin cháu nhưng cô cũng không biết nhờ ai cả.

- Bồ của cô đâu, cháu thấy đông lắm mà?

Một nỗi xót xa vô hình đè nặng lên khuôn mặt cô. Dường như ngại với Thanh Du nên cô chỉ cúi đầu không nói. Hai tay xoắn gấu áo bệnh nhân xoăn tít.

- Bây giờ cháu đi đến đâu đóng tiền viện phí cho cô đây?

Lúc này cô Xuân mới ngẩng mặt lên, đôi mắt hoe đỏ đẫm nước:

- Cháu sẽ giúp cô sao?

- Biết làm sao bây giờ? Dù nói thật cháu vẫn chưa quên chuyện cũ nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô cùng đường.

- Du... cô xin lỗi, tất cả là do cô không phải với cháu.

- Thôi không nhắc chuyện cũ nữa... đi vào trong cháu đóng viện phí cho cô.

Cô Xuân đi trước, Thanh Du lững thững đi sau vào đến quầy đóng viện phí. Số tiền nhiều hơn cô nghĩ, mang đi 20 triệu vẫn bị thiếu nên đành lấy điện thoại ra gọi cho Quỳnh Thư vay tiền. Nó lại bận gì mà không nghe điện thoại nên cô đành gọi cho chú Quý.

- Ừ, bé con, cháu đi đâu mà chú về nhà rồi không thấy?

Thấy chú xưng hô vậy là cô biết bên cạnh chú đang có người liền nói nhỏ:

- Chú ra ngoài đi, con có chút việc muốn nhờ.

Thế Quý đi ra sân mới tiếp tục nói chuyện:

- Có chuyện gì xảy ra với em sao?

- Anh có thể cho em vay tiền được không?

- Em cần tiền làm gì chứ?

- Em sẽ kể với anh sau nhưng bây giờ em cần tiền. Anh có thể chuyển khoản cho em vay thêm 30 triệu được không?

- Ừ được, em đang ở đâu anh qua đón?

- Em ở bệnh viện nhiệt đới. Anh chuyển tiền luôn cho em đã nhé!

- Được rồi, đợi anh một chút.

Tắt điện thoại chỉ năm phút sau điện thoại báo có tiền đến. Cô đi vào quầy quẹt thẻ thanh toán và để lại số điện thoại:

- Chị giúp em đến kì đóng viện phí thì nhắn cho em được không ạ? Em sẽ thanh toán cho cô ấy.

- Được em, để chị lưu vào máy.

- Vâng ạ, em cảm ơn chị.

Thanh Du ra chỗ cô Xuân đang đợi, đưa cho cô hóa đơn và giấy tờ đã hoàn tất thủ tục nhắc:

- Cô chịu khó ở đây điều trị, bệnh này không khỏi được mà chỉ duy trì sự sống thôi. Cháu chỉ biết giúp cô hết sức có thể còn giúp được đến bao giờ thì cũng không biết nữa. Nếu cô cần gì thì cứ gọi cho cháu.

Thanh Du lấy nốt số tiền còn lại trong ví ra đặt vào tay cô:

- Cô giữ lấy mua gì thì mua. Cháu hi vọng cô sẽ thay đổi mà sống cho ra sống.

- Du à, cảm ơn cháu! Đời này cô nợ cháu...

- Cháu không cần cô nợ gì cả, cô hãy sống tốt đi là được. Cháu về đây, có gì mai cháu sẽ rủ Hưng mang đồ Tết đến cho cô ăn Tết trong này.

Đưa cô Xuân về phòng bệnh Thanh Du ra cổng đã thấy xe chú Quý đứng đợi. Cô chạy vèo đến, nhảy lên ôm cổ chú:

- Em nhớ anh.

- Anh nhớ cơ thể em.

Thanh Du mang hai tay lên vỗ vào má anh lừ mắt:

- Sàm sỡ

- Vậy cho em sàm sỡ anh nhé!

- Thế còn nghe được.

Lan Anh lái xe đi qua liền dừng lại hạ cửa kính xe nhìn hai người phía sau. Cô gái được ôm trên tay... người đàn ông còn hôn lên môi cô một cái mới thả xuống.

- Sao dừng xe giữa đường vậy, đi thôi con?

Bị mẹ nhắc, Lan Anh kéo kính xe lên, lái xe rời đi nhưng mắt vẫn nhìn qua gương chiếu hậu.

....

Quỳnh Thư về đến nhà Thiên Vũ ngỏ ý muốn về nhưng anh không cho về.

- Nếu bị nghi ngờ thì em sẽ mất trắng đấy.

- Thầy đừng có dọa em.

- Tôi đâu có dọa chứ? Sự thật đấy nên phối hợp với tôi tốt một chút.

Quỳnh Thư đành lẽo đẽo theo anh vào nhà, cùng anh chuẩn bị cơm nước còn ba mẹ anh, hình như có họp kín trong phòng.

Ông Trương ngồi trầm tư trên ghế còn bà My thì đi lại suốt ruột:

- Ông nghĩ cách gì đi chứ? Chờ mãi mới thực hiện được, vậy mà đùng một cái nó lại có người yêu là sao?

- Bà có nghĩ nó thuê con bé kia giả làm người yêu không?

Bà My như sực tỉnh liền sà xuống ngồi cạnh chồng:

- Cũng có thể lắm, trước mắt mai chúng ta cứ qua nhà ông bà Khánh đi rồi sẽ tính tiếp. Người ta cố gắng đẻ thêm con gái cho nhà mình nên không thể để họ thất vọng được. Còn thằng con ông cứ để hôm nay tôi vạch trần nó.

Quỳnh Thư không biết Thiên Vũ cũng biết nấu cơm. Nay cô không phải nấu mà làm chân sai vặt cho anh, vậy mà nửa tháng qua, anh bắt cô làm không khác gì ô sin cao cấp, hầu hạ anh đến tận miệng chứ?

Bữa cơm, ba anh lặng thinh còn mẹ anh thì cứ rót ánh nhìn lên Quỳnh Thư. Cô run lắm, dù là diễn nhưng lại cứ thấy như đang ra mắt nhà chồng thật vậy?

- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Đang học hay đi làm?

Không thấy Quỳnh Thư trả lời, Thiên Vũ ghé tai cô nhắc:

- Điểm A đấy.

Cô tức mình đá vào chân anh một cái, dù đau thì anh cũng không dám kêu nên cô vừa lòng lắm. Khẽ mỉm cười nhìn ba mẹ anh, cô lễ phép trả lời:

- Dạ, con năm nay 19 tuổi đang là sinh viên đại học Luật ạ.

- Ơ thằng Vũ dạy ở đấy phải không? Vậy có phải đây là sinh viên của con không?

Thiên Vũ biết mẹ anh nhạy bén lắm nên hạ đũa quay sang bá vai Quỳnh Thư:

- Chẳng lẽ con không được yêu sinh viên của mình ạ?

- Tính ra con về nước chưa được một tháng mà đã có người yêu rồi, nhanh nhỉ?

- Gặp đúng đối tượng thì yêu nhanh là đương nhiên, em nhỉ?

Tự dưng bị anh ta đá sang mình, Quỳnh Thư miệng đắng ngắt, tay anh ta còn bóp mạnh trên vai cô nhắc trả lời nên cô phải phối hợp cho ăn ý:

- Dạ, con thích thầy ấy ngay từ buổi đầu tiên gặp ạ.

- Yêu mà vẫn gọi thầy sao?

Ba anh nhấn mạnh khiến cô muốn rớt cả tim ra ngoài nên chống chế:

- Dạ tại trên lớp con và anh Vũ giấu mọi người nên không thay đổi xưng hô thành ra con quen ạ.

- 19 tuổi vậy con có thấy mình thiệt thòi khi yêu thằng Vũ nhà bác không? Nó có hơi già so với con đấy.

Quỳnh Thư tý thì phá lên cười. Đáng đời nhà anh, bắt nạt cô lắm vào nay bị bố mẹ bán đứng. Vậy nhưng cô vẫn phải bênh vực anh ta:

- Con thích những người lớn tuổi và trưởng thành vậy nên anh Vũ có hơi già hơn con cũng không sao ạ.

Thiên Vũ hài lòng với câu trả lời của cô nhưng mẹ anh lại thủng thẳng đáp:

- Như này người ta gọi cái đồ trâu già thích gặm cỏ non đấy con trai ạ.

- Mẹ... cô gái mẹ muốn con xem mắt cũng trẻ mà.

- Chỗ ấy khác.

Ăn xong bữa tối rồi mà Quỳnh Thư vẫn chưa được cho về. Cô còn hoảng hơn nữa khi mẹ anh phán:

- Nay con ngủ lại đây đi, mai bác qua nhà con xin phép ba mẹ con cho hai đứa đi lại.

- Dạ????

Quỳnh Thư sợ dúm cả người. Nếu vậy thì cô sắp bị tử hình đến nơi rồi. Không như vậy được... ba mẹ sẽ lột da cô mất. Ngày nào mẹ cũng nói sa sả vào tai cô không được yêu, không được để ai thích, phải giữ mình không được để bố mẹ mang tiếng... vậy mà mẹ anh còn an ủi khi thấy mặt cô đỏ lên:

- Con yên tâm, nhà bác sống ở nước ngoài lâu cũng thoáng lắm. Hai đứa cứ tự nhiên, thằng Vũ già rồi nên cháu cũng phải kiểm tra xem nó có bất lực không chứ?

Quỳnh Thư đang lo lắng mà nghe bác nói liền nhìn Thiên Vũ khúc khích cười. Mặt thầy đen như chó mực phản bác:

- Mẹ đừng có hạ thấp con trai mẹ như vậy?

- Đấy là mẹ đề phòng cho bạn gái con thôi, nhỡ có bất lực còn biết đường mà điều trị.

- Mẹ...

Anh tức tối không nói được vì biết bà đang cố thử anh và Quỳnh Thư. Mẹ anh là ai chứ? Bà được phong giáo sư sớm hơn anh đến hơn 20 năm nên đầu óc có sỏi lắm. Thiên Vũ đứng dậy nắm tay Quỳnh Thư đi vào phòng còn mẹ anh lại cười thầm đắc ý "Để xem mày có đấu lại được mẹ không?"

Quỳnh Thư giật tay anh ra khi đã vào phòng, mặt mày nhăn nhó khổ sở:

- Thầy nghĩ cách đi, em mà không về là bố mẹ em lột da đấy.

- Nay em ở lại đây đi, yên tâm tôi không làm gì em đâu.

- Em biết thầy bất lực rồi, vấn đề là bố mẹ em sẽ xới đất lên tìm em đấy.

Cả người cô bị đẩy xuống giường còn thầy thì nằm lên trên. Cô hoảng hốt che mặt:

- Thầy làm gì vậy?

- Em vừa nói cái gì hả?

- Em có nói gì đâu chứ?

- Bất lực sao? Cmn... em muốn chết hả?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!