Lọc Truyện

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Biên giật mình, tay ngoáy tai cật lực, tưởng mình nghe nhầm chuyện kinh thiên động địa nào đó. Nhưng vị kia đã dán mắt vào máy tính nhưng miệng vẫn tủm tỉm cười. Cuối cùng lão tổ tông của anh cũng yêu rồi hả? Như vậy từ bây giờ anh sẽ không phải đi liên hệ ai, không phải cầm tiền đập chết ai nữa phải không?

- Sếp, anh có yêu cầu gì đặc biệt không ạ?

- Tiền không là vấn đề, chỉ cần cô ấy thích là được.

- Dạ, em sẽ book gói lãng mạn nhất dành cho cặp đôi là được phải không?

- Ừ, đi làm việc đi.

- Anh muốn đến lúc mấy giờ ạ?

- Để hỏi cô ấy đã.

- Dạ?????

Từ bao giờ mà người ta lại nghe lời người khác vậy? Có chuyện gì lạ lắm, cực lạ... vô cùng lạ. Liệu có chuyện gì sắp xảy ra cho cái chức nô bộc này của anh không nhỉ?

...

Thanh Du về nhà ngạc nhiên khi thấy xe chú Quý, có bao giờ chú đi làm về sớm như này đâu, hơn nữa nay không phải cuối tuần nên chú về làm gì? Vậy nhưng cô lại rất vui... kệ chú về làm gì? Miễn gặp chú là được... chạy ào vào nhà, thấy cả cô Lan Anh ngồi cùng mẹ nhặt rau thì nụ cười trên môi cô tắt ngấm:

- Con chào mẹ, cháu chào cô ạ.

- Du thi xong chưa? Hôm qua sinh nhật cháu mà cô bận không qua chúc mừng được, nay sang bù.

- Dạ cháu lớn rồi nên không quan trọng sinh nhật đâu ạ. Cô ngồi chơi với mẹ, cháu lên phòng đây ạ.

Chẳng muốn bị giữ lại, cô chạy lên lầu luôn. Cô biết chú đang trên phòng nên chạy vèo sang ngó nhưng phòng chú lại chẳng có ai, nhà tắm cũng không có. Chẳng lẽ chú lại để xe ở đây đi xe khác, rõ ràng lúc trưa chú đưa cô đi học bằng xe này mà.

Vừa mở cửa vào phòng, cả người cô bị ôm cứng lấy. Nhận ra chú, cô cũng vòng tay ôm:

- Con tưởng chú...

- Muốn bị phạt không?

- Em quen quá rồi... sao anh lại đến đây giờ này?

- Đón em đi chơi, đi ăn, có thích không?

- Nhưng nhà đang có khách đấy, chúng ta đi liệu có được không?

- Kệ đi, anh đặt bàn rồi. Hơn nữa anh không đến đây để ăn cơm cùng cô ta, anh đến vì em.

Thanh Du kiễng chân lên hôn chùn chụt vào môi chú phấn khích. Thế Quý với tay chốt khóa cửa lại, ném ba lô của Thanh Du lên bàn nhấc cô đi về phía nhà tắm:

- Anh làm gì vậy?

- Tắm cho em

- Em không cần

- Nói nhỏ thôi mọi người nghe thấy bây giờ?

Thanh Du không chịu cũng không được với chú. Làm gì có kiểu yêu rồi vẫn áp bức cô không thương tiếc như thế chứ? Vào nhà tắm rồi cô mới biết mình bị lừa, anh mang cả đồ của anh sang là để tắm chung với cô.

- Sao anh lại tắm ở phòng em? Về đi không nhỡ ai phát hiện ra thì sao?

- Anh khóa cửa rồi, không sao đâu.

Mặc Thanh Du phản đối, chú vẫn linh hoạt ép cô cởi được đồ, bồn tắm cũng đã được chuẩn bị nước ấm, tinh dầu đủ cả.

- Anh đến đây từ lúc nào mà chuẩn bị đầy đủ thế? Anh tính trước rồi phải không hả?

- Không có, đến đây anh mới nảy ra ý định này thôi. Nào lại gần đây anh tắm cho.

Dù cô với chú thân nhau lắm nhưng mà để chú tắm cho có hơi tự nhiên thái quá nên cô vẫn ngồi sát bồn tắm mà lắc đầu không lại gần:

- Em tự làm được, người em có máu buồn, anh động vào sẽ không chịu được đâu.

- Nói dối không biết cách, cả đêm qua em có sao đâu... có lại đây không thì bảo.

Cô chẳng hiểu sao ở nhà phòng nào cũng có bồn tắm đôi trong khi cô chỉ có một mình, chẳng lẽ ông bà và bố mẹ cũng thường xuyên tắm chung sao? Nghĩ vậy, không nhịn được mà cô bật cười. Chưa kịp làm gì anh đã lôi cô lại gần, xoay người lại lấy sữa tắm xoa lên da cho cô:

- Anh này...

- Ừ

- Cô Lan Anh thích anh lâu nhỉ? Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, em không nhường anh cho cô đâu.

- Vậy giữ cho chắc vào nhé!

- Tất nhiên rồi, sẽ không buông, cả đời không buông.

Thế Quý vùi sâu mặt vào hõm cổ cảm nhận sự mịn màng trơn nhẵn của da thịt Thanh Du. Bầu ngực bị bắt lấy, anh lưu manh bóp nhẹ, Thanh Du bị hành động bất ngờ kia làm cho bản thân rung động ngả cả lưng trần áp trên ngực anh giọng mềm nhũn:

- Chúng ta đang ở nhà có mọi người đấy.

- Có anh ở đây không phải sợ... Du muốn không?

Lời nói hư hỏng cộng theo bàn tay men theo từ ngực dời xuống vuốt ve đùi non, chẳng cho cô kịp phản ứng đã chạm vào giữa đùi mơn man:

- Muốn không?

Hơi thở nóng hổi phả lên tai, lên gáy. Bộ dạng hư hỏng xấu xa này của chú thật chẳng đúng với những gì cô thấy. Một người đàn ông trưởng thành luôn nghiêm túc lạnh lùng nay trở nên lưu manh quyến rũ cô gái nhỏ mới được cảm nhận vị ngọt của hạnh phúc nên chỉ bằng vài hành động đã khiến Thanh Du ngồi không vững:

- Chú... đừng kích thích..

- Vẫn chú hửm?

Tay anh lách vào sâu hơn như sự trừng phạt cho việc xưng hô sai. Thanh Du khẽ rên lên chưa kịp thành tiếng thì môi đã bị anh áp xuống. Ban đầu chỉ là cắn nhẹ, phác họa theo môi cô, tay trêu đùa khiến Thanh Du hé miệng ngâm nga, ngay lập tức đầu lưỡi liền bị anh cướp đoạt.

Càng lúc sự kích thích càng lớn, Thanh Du vặn vẹo mình trong tay chú, không chịu được mà xoay người lại để thoát được bàn tay đang càn rỡ của chú, vội vã tìm đến môi chú cuồng nhiệt ôm hôn. Ám muội lan tràn trong phòng tắm, tiếng rên khe khẽ, tiếng thở nặng trầm đục thỏa mãn.

Nước trượt trên làn da mềm mịn của Thanh Du khiến anh như người chết đói được cho ăn mà không ngừng thưởng thức, không ngừng ham muốn. Cô gái nhỏ này khiến anh phát điên, anh cuồng nhiệt gặm nhấm bầu ngực no đủ trêu chọc:

- Du, hôm ở Đại Lục, anh đã nhìn thấy ngực em khi em đang tắm đấy.

Nhớ đến hôm ấy, cô đẩy đầu anh khỏi ngực mình, lùi khỏi con sói ham ăn, ánh mắt nhìn cô rừng rực ham muốn, bị cắt mất khẩu phần ăn nên đang muốn lao trở lại:

- Không cho anh nữa.

Bị kích thích, cả người đang vô cùng khó chịu nhưng nhớ lại hôm ấy có người đến gặp, chú liền tắt điện thoại thì cô muốn xử lí ngay.

- Hôm ấy chú có phụ nữ quên con luôn còn gì?

- Phụ nữ? Làm gì có?

- Con nghe thấy tiếng phụ nữ đến phòng tìm chú.

- À... lúc ấy có ba người bên công ty Đại Lục đến, giọng em nghe thấy là nữ tổng giám đốc của họ, còn có thêm hai người đàn ông nữa nên anh ngắt điện thoại để bàn việc với họ... Du ghen hả?

Thanh Du ngại đỏ mặt, tự dưng lại tìm hố chôn mình. Cả người cô bị kéo lại:

- Phạt em tội không chịu nói mà giữ trong lòng.

Cả người cô lại bị anh cắn mút không chừa một chỗ nào. Vậy mà đêm ấy, cô nghĩ linh tinh mà mất ngủ.

- Á... sao chú lại cắn.

- Em nên tập trung tận hưởng đi, ai bảo đầu óc em quên anh hả?

Thanh Du nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm cổ chú, hơi ngửa người hưởng thụ nụ hôn vờn trên ngực đến tê dại.

Nằm xuống giường, tóc cô ướt khiến ga giường ướt một mảng, tóc chú cũng ướt cọ vào da thịt cô ngứa ngáy.

- Thích không?

Cô mỉm cười gật đầu:

- Cái gì là của chú con đều thích.

Lời nói phát ra êm dịu càng kích thích ham muốn mãnh liệt hơn. Anh mang chân cô bám lên hông mình, mang thân thể lách vào. Thanh Du không lảng tránh còn mở rộng nghênh đón để khoái cảm được lấp đầy.

- Du... chặt quá... thả lỏng người đi không em sẽ lại đau đấy.

Anh điều chỉnh tư thế, chống hai tay bên hông cô, thắt lưng bắt đầu hoạt động. Anh cúi đầu, cọ cọ vào chóp mũi Thanh Du thí:

- Du, gọi tên anh...

Thanh Du ôm lấy người bên trên, cả người không ngừng rung động, lời nói rên rỉ lạc nhịp:

- Chú Quý...

- Sai rồi...

Thế Quý nắm lấy ga giường thúc mạnh như nhắc nhở, dạy dỗ lại cô gái nhỏ.

Thanh Du bị khoái cảm ập đến muốn hét lên nhưng sợ mọi người nghe thấy liền đưa tay lên che miệng lại. Vậy nhưng chú chẳng để tâm mà vẫn tích cực vận động mang từng đợt sóng trào lên ầm ầm. Bên tai cô lời nói dụ hoặc:

- Du ngoan... gọi tên anh...

- Thế Quý... em... nhẹ thôi... em... ưhm...

Anh biết cô gái nhỏ đã nhanh chóng đạt cao trào mà không ngừng rên rỉ gọi tên anh. Càng nghe cô gọi, anh càng manh động cướp đoạt khiến cô bấn loạn, hơi thở muốn đứt lìa.

- Du ơi... con có biết chú Quý đâu không?

Thanh Du giật mình, ánh mắt nhìn chú sợ hãi tột độ còn chú thì chẳng xao động vẫn ôm lấy eo cô tấn công như vũ bão. Thanh Du bị lôi đi, lạc vào ảo ảnh của cảm xúc, cổ họng chỉ phát ra tiếng âm ư mà không trả lời người bên ngoài.

- Du... cháu có nghe thấy cô nói không?

- Cháu đang tắm ạ.

Cô phải lấy hết sức mà trả lời rành mạch nhất. Khóe miệng chú nhìn cô mỉm cười hài lòng, động tác vẫn không ngừng lại, không giảm đi còn nhanh mạnh hơn nữa:

- Ưhm... anh nhẹ thôi... chậm thôi...

Cô sợ hãi khi thấy mình rên rỉ hơi lớn còn chú lại hài lòng cười, cúi xuống thả nụ hôn lên môi cô nuốt lấy những âm thanh ngọt ngào vào trong miệng.

- Du ơi, tắm xong chưa ra cô bảo.

Tiếng cô Lan Anh vẫn bên cửa, thật may chú Quý đã khóa cửa không thì....

- Nhanh đi chú không lộ mất.

Thanh Du cầu xin nhưng chú thì ngược lại, không nhanh nữa mà chậm rãi, thong dong thậm chí còn dập dình không vào cũng chẳng ra, vùi đầu trên ngực cô kích thích hơn nữa.

- Du..

- Dạ, cô đợi cháu một chút ạ, cháu sắp xong rồi.

Thanh Du nhìn anh cầu xin, từ lúc cô về nhà là hơn 5 giờ một chút mà bây giờ đã hơn 6 giờ rồi chú vẫn còn chưa có ý định dừng lại. Bảo sao cô Lan Anh lại lên tìm, chắc cơm nấu sắp xong rồi cũng nên.

- Chú... nhanh đi mà...

- Tối nay ở lại bên nhà anh chịu không?

- Không được... a...

Bị anh thúc mạnh, khoái cảm lại bất ngờ ập đến, cô biết nếu không đồng ý thì sẽ vẫn bị anh giữ lại, đêm qua cô đã được kiểm diện sức khỏe ấy rồi nên nếu bây giờ không nhún thì sẽ lộ hết:

- Chú xin bố mẹ con nhé!

- Du ngoan quá!

Và sau đó là sóng trào xúc cảm, cả hai cùng thoả mãn, cô phải kéo chú xuống phủ nụ hôn lên môi chú khi chú chẳng kiêng dè mà thở mạnh còn rên rỉ thỏa mãn nữa. Bên ngoài, cô Lan Anh dường như vẫn đi lại tìm chú mà không rời đi. Thật muốn làm người khác vừa lo lắng vừa kích thích mà cuồng nhiệt hơn.

Khoái cảm qua đi, chú vẫn giữ chặt Thanh Du trong tay.

- Chú... dậy trốn đi một chút...

- Không trốn...

- Nghe lời em đi mà... chưa công khai được đâu.

Cô phải thí thỏn mang điều kiện ra là sẽ sang nhà chú ở một tuần thì ai kia mới chịu nghe lời đi vào trong nhà tắm mặc quần áo cho Thanh Du dọn dẹp, thay ga giường bị ướt, nhặt vỏ ba con sói gói cẩn thận vào giấy vứt vào thùng rác để tránh bị phát hiện. Xong xuôi, tiếng gõ cửa lại vang lên, Thanh Du lấy khăn phủ lên đầu lau tóc mới ra mở cửa:

- Cô thấy chú chưa ạ?

- Chưa, Du tắm lâu vậy dễ ốm đấy.

Cô đưa mắt nhìn vào trong phòng, Thanh Du không nao núng cười xòa:

- Cháu quen rồi ạ, ngày nào cũng phải ngâm nước xả mệt mỏi.

- Ừ, không biết chú Quý đi đâu mà cô tìm không thấy.

- Chắc chú lên sân thượng hút thuốc ạ, cô lên đấy chưa?

- Chưa, vậy để cô đi tìm chú.

- Vâng ạ, cô bảo mẹ hôm nay cháu không ăn cơm nhà đâu ạ. Nay cháu có hẹn bạn tổ chức sinh nhật muộn.

- Vậy sao? Để cô nói với mẹ cho. Chúc cháu sinh nhật vui vẻ.

Thanh Du thấy cô lại đưa mắt vào phòng, có vẻ cô muốn vào nhưng Thanh Du vẫn đứng chặn không cho. May mà nhà tắm ở góc khuất, từ cửa vào không thấy. Điện chưa được tắt, bóng của chú đang dựa cửa rõ như ban ngày hại cô tim đập chân run.

- Cô đi tìm chú đi ạ, cháu thay đồ chuẩn bị không muộn rồi ạ.

- Ừ...

Thanh Du lập tức đóng cửa chốt lại mà tim vẫn đập thình thịch ra. Vậy mà chú thì lại thỏa mãn, nhìn cái mặt thật muốn đánh.

- Chú... à anh có biết người ta đang tìm mình không hả?

- Kệ cô ta, liên quan gì đến anh chứ?

- Anh về phòng đi không lộ hết bây giờ?

- Không thích về, em thay đồ đi.

Thanh Du đẩy chú ra cửa nhưng đến cửa lại bị ôm chặt cứng:

- Sao em phải để ý cô ta làm gì?

- Em không để ý, anh về phòng đi mà.

Vậy mà kẻ cứng đầu bất cần đời ấy lại ngang nhiên ép sát Thanh Du vào cánh cửa hôn bằng được.

- Anh.... thả em

Thế Quý nhìn đôi môi mọng đỏ có phần sưng lên thì mỉm cười:

- Tha cho em đến tối...

- Tham lam

Anh lại cúi xuống cắn nhẹ một cái nữa mới mở cửa đi ra. Khuôn mặt thỏa mãn trưng cả ra ngoài thiếu chút nữa thì người bên ngoài đã nhìn thấy sự khác lạ ấy:

- Em tìm anh từ nãy giờ, hóa ra anh ở phòng bé Du hả?

Thanh Du đứng hình, nép sau lưng chú không thò ra, tay còn đẩy chú ra để còn đóng cửa nhưng chú lại đứng vững như núi không động đậy nên cửa cũng không đóng được. Cô khẽ cào cào nhẹ vào lưng chú ra hiệu tìm cách nói dối.

Thế Quý tắt hẳn nụ cười nhìn Lan Anh, hời hợt bước qua:

- Tôi ở đâu liên quan đến cô sao?

- Không ạ, là em tìm anh có chút việc nhưng khi nãy bé Du nói anh không có trong ấy.

Thế Quý quay lại nhìn Thanh Du đang đứng xoắn tay vào nhau lo lắng nhưng lại muốn trêu cô:

- Vậy sao?

- Vâng ạ

Anh thấy con bé lừ mắt nhìn thì không trêu nữa mà trả lời:

- Tôi vừa từ phòng sang đưa con bé quà sinh nhật, chắc lúc cô hỏi thì tôi chưa sang, muốn thắc mắc gì nữa không? Tìm tôi có chuyện gì?

- À chị Hường nói muốn hỏi anh tối nay có ở lại ăn tối không ạ?

- Không, tôi có hẹn đưa Thanh Du đi ra ngoài rồi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!