Lọc Truyện

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Anh - Hạ Vũ Điềm

Tối hôm đó, Hạ Giai Tuệ đi vào phòng, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Bà nhớ con gái đã từng nói, không phải cậu trai kia là bạn cùng lớp với con gái bà sao.

Nếu như vậy, không phải Lâm Nhược Hoa đã nói dối bà.

Năm xưa Lâm Nhược Hoa và Bạch Nhất Phong lúc còn đi học đã nảy sinh tình cảm với nhau.

Còn nghĩ cả hai sẽ đi đến một cái kết viên mãn.

Ai ngờ gia đình Lâm Nhược Hoa lại can ngăn ép buộc, nhẫn tâm chia rẽ hai người.

Hạ Giai Tuệ còn nhớ, trước lúc bị cha mình ép gả vào nhà họ Đường, Lâm Nhược Hoa đã tìm đến bà.

Lúc đó Lâm Nhược Hoa có phần sợ hãi, còn nói trong bụng đã mang thai đứa con của Bạch Nhất Phong.

Nhưng nghĩ lại, nếu đứa bé kia hiện tại đã trưởng thành, vậy tại sao có thể bằng tuổi con gái bà được.

Hạ Giai Tuệ nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi cho Lâm Nhược Hoa.

Lúc chiều Lâm Nhược Hoa đến tìm bà, đã để lại cách thức liên lạc.

Hạ Giai Tuệ thật lòng không biết mục đích của Lâm Nhược Hoa là gì nhưng nhất định bà phải làm sáng tỏ chuyện này.

Đầu dây bên kia trong điện thoại đổ chuông đến ba lần thì mới có người nghe máy.

Giọng Lâm Nhược Hoa vẫn thanh cao như ngày nào, nghe qua lại còn có phần lạnh nhạt.

"Giai Tuệ, nhanh như vậy cậu đã gọi cho tôi rồi sao?"

Bên đây, Hạ Giai Tuệ khẽ cúi đầu, nặng nề hỏi lại.

"Có phải cậu đã lừa tôi? Bọn chúng thực chất không có chút quan hệ huyết thống nào đúng không?"

Lâm Nhược Hoa im lặng, không phải bà không biết câu trả lời, chỉ là bà đang nghĩ cách để thuyết phục Hạ Giai Tuệ mà thôi.

Qua khoảng vài giây, lúc này Lâm Nhược Hoa mới chậm rãi lên mở miệng.

"Giai Tuệ, tôi thật lòng chỉ muốn tốt cho con bé. Cậu nghĩ xem nếu Bắc Xuyên chống lại ý muốn của bố chồng tôi, khăng khăng ở bên con gái cậu, về sau bọn chúng có được yên ổn hay không?"

Những điều Lâm Nhược Hoa vừa nói, không phải Hạ Giai Tuệ không hiểu.

Nhớ lại năm đó, Lâm Nhược Hoa là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ như thế nào. Vậy mà cuối cùng vẫn bị ép gả cho người khác.

Nghĩ lại, Hạ Giai Tuệ chỉ biết cúi đầu.

Sau khi tắt điện thoại, bà nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.

Tối tăm và mù mịt, nó không khác nào tâm trạng hiện tại của bà.

Sáng hôm sau, Hạ Vũ Điềm giống như người vô hồn đi ra khỏi nhà.

Đêm qua cô đã khóc rất nhiều, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi khi nào đến bản thân cũng không hề hay biết.

Bên ngoài, Đường Bắc Xuyên đã đứng sẵn chờ cô.

Vừa thấy anh, cô liền cúi đầu sợ hãi.

Lòng bàn tay cô siết chặt, không biết phải đối mặt thế nào.

Anh đi lại phía cô, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nắm lấy tay cô.

"Em sao vậy? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Vũ Điềm vội vàng rụt tay lại, vào giờ khắc này cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Nói giọng run run, không dám nhìn thẳng vào anh.

"Không... không có gì. Bắc Xuyên à, sau này anh không cần mỗi ngày đến đây nữa, chúng ta..."

Vừa nói đến đó, hai hàng chân mày anh kẽ cau lại, tỏ ý không muốn nghe tiếp đoạn sau.

"Có phải mẹ anh đã đến tìm mẹ em đúng không?"

Hạ Vũ Điềm không lên tiếng, cô cũng không gật đầu mà chỉ ngẩng mặt nhìn anh.

Trong đôi mắt anh, bấy giờ chỉ toàn là lạnh lẽo.

"Em nói đi, có phải vì mẹ anh làm khó, cho nên em lại muốn rời xa anh?"

Anh có chút nóng nảy hỏi cô. Không phải trước đó một đêm, bọn họ còn vui vẻ hạnh phúc lắm hay sao.

Đùng một cái đã thành ra thế nay, kêu anh làm sao mà chấp nhận được bây giờ.

Biểu cảm của cô như vậy là thế nào, đúng là khiến anh tức chết mà,

Hạ Vũ Điềm nhìn anh, lúc này chỉ có thể mở miệng.

"Mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu."

"Vậy thì thế nào? Em nói rõ cho anh biết đi."

Không biết đây là lần thứ mấy anh cắt ngang lời cô.

Mỗi lần tâm trạng anh lâm vào bế tắc, đều sẽ liên quan đến cô.

Hai tay anh lúc này đã nắm lấy tay cô, ghì xuống thật chặt.

Còn cô thì đang cố vùng vẫy , nói giọng như khóc, cầu xin anh.

"Bắc Xuyên, anh buông em ra đi. Chúng ta không thể tiếp tục sai lầm thêm được nữa, em cầu xin anh đấy, thả em ra đi mà."

Đêm qua, cô đã suy nghĩ thật kỹ.

Không cần biết cô và anh có phải là anh em hay không nhưng chuyện của anh và Ôn Hinh có hôn ước, điều này thật sự không thể nào chối cãi.

Cô không muốn anh vì cô lại đi chống đối với ông nội của mình.

Cho nên cứ để anh hận cô, chán ghét cô.

Biết đâu kết quả như vậy mới là giải pháp tốt nhất cho cả hai.

Hạ Vũ Điềm vùng vẫy, cố gắng thoát ra. Gương mặt anh lúc này lạnh lại, tức giận đến nổi chỉ muốn lập tức giết người.

Cô khóc lóc cầu xin anh thả cô ra, vậy cô có nghĩ cho cảm giác của anh không.

Anh yêu cô như vậy, yêu đến mức chỉ muốn điên cuồng chiếm đoạt, vậy mà bây giờ cô lại muốn rời xa anh.

Nực cười, đúng là nực cười.

"Hạ Vũ Điềm, có phải em muốn chọc anh tức giận đúng không?"

Cô ngước mặt nhìn anh, nước mắt lưng tròng. Trong lòng không khỏi sợ hãi với ánh mắt này của anh.

Cô biết anh đang giận, bàn tay cô bị anh nắm chặt, mơ hồ còn có chút đau.

Cô khẽ nhăn mặt, nói bằng giọng mũi.

"Bắc Xuyên, đừng như vậy nữa. Nếu chúng ta còn cố chấp tiếp tục, chính là tội lỗi đấy."

Anh không hiểu lời cô mà thực chất anh cũng chưa bao giờ muốn hiểu, điều anh muốn chỉ có một.

Đó là làm thế nào để buộc cô cả đời này đều phải ở bên cạnh anh.

Tự nguyện cũng được, ép buộc cũng được.

Miễn sao cô ngày ngày đều ở trước mắt anh, chỉ vậy thôi là được rồi.

Ánh mắt anh lúc này tối lại, ghì chặt tay cô, lúc cô còn muốn tiếp tục giãy giụa, anh đã lạnh lùng nói ra một câu.

"Tội lỗi là thứ gì anh chưa từng biết tới. Đường Bắc Xuyên anh chỉ biết một điều, thứ gì anh đã muốn thì nhất định phải có được. Đặc biệt là em đấy, em nghe rõ cho anh."

Nói xong, anh liền nới lỏng bàn tay, để cô được tự do.

Nhưng Đường Bắc Xuyên anh trước giờ luôn là người nói được thì sẽ làm được.

Hôm nay cô có thể thoát khỏi anh nhưng ngày mai, ngày mốt... chưa chắc gì cô sẽ may mắn như vậy nữa.

Buổi chiều, cô ra khỏi lớp học, tinh thần cô lúc này vô cùng mệt mỏi, vừa đi được vài bước đã đụng phải một người.

Khi cô ngẩng đầu, Thẩm Quân Hạo đã đứng trước mặt.

"Vũ Điềm, lâu quá không gặp."

Cô khẽ gật đầu, đúng là bọn họ đã lâu không gặp rồi.

Thời gian trước còn thường xuyên nói chuyện nhưng kể từ khi cô và người ấy quay lại mối quan hệ, dường như với những người bạn như Thẩm Quân Hạo, cô không còn thời gian nói chuyện nữa.

"Ừm, cậu vẫn khoẻ chứ?"

Nghe đến đó, Thẩm Quân Hạo liền gật đầu.

Thật ra Thẩm Quân Hạo luôn để ý cô, chỉ là cô không biết được mà thôi.

"Ừ, mình vẫn tốt. Còn cậu?"

Hạ Vũ Điềm lại gật đầu, đang định mở miệng thì từ đằng xa cô đã nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Đường Bắc Xuyên nhìn cô, khó chịu cau mày.

Theo lẽ mỗi khi không còn lớp học, anh đều sẽ đến tìm cô.

Bây giờ nhìn thấy cô đang đứng ở đó, bên cạnh còn có một thanh niên, liền khiến anh khó chịu.

Anh đi lại phía cô, Thẩm Quân Hạo cũng thừa biết đến anh.

Thẩm Quân Hạo không phải người ngu ngốc, từ lâu đã nhìn ra được mối quan hệ giữa cô và Đường Bắc Xuyên.

Chỉ là cậu ta không thể tiếp tục kìm chế, ngày ngày đều nhìn thấy cô đi bên cạnh người con trai khác, trong lòng đương nhiên cảm thấy ghen tị.

"Anh đưa em về."

Ở trước mặt Thẩm Quân Hạo, anh rất thản nhiên nắm lấy tay cô.

Hạ Vũ Điềm cũng không dám rụt tay lại, khẽ nhìn qua Thẩm Quân Hạo đang đứng bên cạnh.

Chỉ để lại một câu.

"Mình về trước."

Sau đó, bỏ qua ánh mắt buồn bã của Thẩm Quân Hạo, anh dắt tay cô rời khỏi toà nhà khoa y.

Ra bên ngoài, trùng hợp lại nhìn thấy vài người bạn, trong đó còn có cả Ôn Hinh.

Hạ Vũ Điềm lúc này vội vàng rụt tay lại nhưng hành động kia lại khiến anh càng thêm tức giận, anh cố kìm xuống, xoay đầu nhìn qua cô.

"Vũ Điềm, trùng hợp quá, bọn mình đang định đi ăn gì đó, các cậu muốn đi cùng không?"

Vừa gặp, Từ Anh đã nhanh miệng lên tiếng.

Đối với lời đề nghị này của Từ Anh, Đường Bắc Xuyên đương nhiên không có hứng thú nhưng Hạ Vũ Điềm đã nhanh chóng gật đầu.

Cô biết biểu cảm này của anh, chắc chắn anh đang rất tức giận.

Nếu cô không thừa cơ hội nhờ những người khác giải vây, biết đâu anh lại ép buộc cô về nhà, sau đó sẽ cùng cô làm loại chuyện đó.

Nghĩ đến đó, cô lại rùng mình.

Lúc trước thì không sao, còn bây giờ...

Lúc này Ôn Hinh đã nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, sau đó liền nhỏ nhẹ hỏi anh.

"Bắc Xuyên, cuối tuần này chúng ta đến thăm ông nội đi. Đã lâu như vậy mình không gặp ông rồi, có được hay không?"

Thật ra Ôn Hinh luôn có thái độ mềm mỏng với anh, lại rất biết cách lấy lòng ông nội của anh.

Còn anh thì chỉ dửng dưng, cho đến hiện tại cũng chưa từng có cảm giác rung động với Ôn Hinh.

Rõ ràng anh đã nghe những lời Ôn Hinh vừa nói nhưng anh không gật đầu cũng không từ chối, bởi vì ánh mắt anh lúc này chỉ nhìn về phía cô.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!