Lọc Truyện

Độc Trị Tổng Tài: Ác Nữ Nhân Bản

BA NGÀY SAU.

Vệ Điềm đã sớm được xuất viện về nhà tịnh dưỡng nhưng ít nhất là cả tuần mới có thể quay về công ty tiếp tục công việc. Hạ Khiếu Trình cũng đã dặn dò cô tuyệt đối không được ra gió lạnh ngoài trời quá lâu và không được tiếp xúc với những thứ cồn dù chỉ có một chút thôi cũng tuyệt đối không được.

Nghe qua mấy thứ này thì cô cũng hơi suy nghĩ hỏi thì bọn họ đều trả lời rằng cô đang trong thời kì hồi phục đó là những điều bình thường cần lưu ý nhưng trực giác của cô thì dường như những người này cố ý che dấu cô điều gì thì phải.

...

Trên xe, Bắc Thiên Duật nhìn sắc mặt của cô không tốt lại không muốn nói cho cô biết việc cô bị nhiễm độc nên chỉ nhẹ giọng.

"Em sao thế..có muốn ăn chút gì không ?" - Anh chỉ hỏi cô nhẹ nhàng dường như không có ý định nói gì thêm nên cô đành hỏi thẳng vấn đề.

"Thiên Duật có phải em bị bệnh nặng lắm không tất cả mọi người đều có gì đó rất bất thường" - Cô cũng không phải là ngốc nghếch với trí óc đó vốn dĩ tất cả họ không thể che giấu mãi được.

"Chẳng phải bác sĩ đã nói rồi sao vì sức khoẻ em còn yếu nên cẩn thận chút vẫn hơn" - Anh vẫn không có ý nói cho cô biết sự thật nên bầu không khí trong xe trở nên nặng nề ảm đạm hơn.

"Thật vậy sao.." - Vệ Điềm nhìn ra cửa sổ đáp lại dù không tin nhưng cũng chẳng biết làm sao dù gì anh cũng không muốn nói cô cũng chẳng hỏi nữa.

Ánh mắt sầu muộn của cô nàng nhìn ra ngoài, sự ảm đạm lạnh lùng thấy rõ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp yêu mị của người con gái. Bắc Thiên Duật khuôn mặt càng lạnh đi tâm trạng cũng bất ổn hơn bao giờ hết hoàn toàn không biết phải nói với cô nàng này ra sao về một số sự thật đau lòng kia.

Tính cách của Vệ Điềm anh hiểu rõ hơn ai hết, cô dù sao cũng là một lãnh đạo của tập đoàn lớn có sự sắc xảo nhạy bén không thua kém bất kì ai nên dù muốn che giấu thì cũng chẳng được bao lâu nhưng anh lại không muốn cô vì những thứ ở quá khứ mà đau đầu nặng lòng lại không muốn cô tuyệt vọng khi biết bản thân đang ở trạng thái tệ thế nào.

"Điềm Điềm..em thấy lạnh sao..?" - Nhìn bàn tay của cô phát run lên bất thường hai mắt của anh cũng đờ ra nhanh tóm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn kia nhẹ giọng hỏi cô.

"Em..không biết nữa..em thấy hơi khó thở.." - Cô ôm lấy lòng ngực khó chịu cất giọng đáp lại anh, trên xe nhiệt độ sưởi ấm an toàn lại không bị gió lạnh luồn vào nhưng cô lại thấy lạnh lẽo một cách kì lạ lại càng khó thở nhịp tim cũng chẳng ổn định.

"Điềm Điềm đừng sợ..anh đưa em đến bệnh viện em cố chịu chút nhé" - Anh cố trấn an cô nàng rồi quay mặt nhanh chóng vặn tay lái với tốc độ kinh hãi một mạch đến cổng bệnh viện.

Gương mặt của Vệ Điềm biến sắc tái xanh một cách rõ ràng càng khiến trái tim của Bắc Thiên Duật rung lên muốn nổ tung ngay lúc này, bác sĩ nhanh chóng truyền thuốc làm thủ tục xét nghiệm. Có lẻ việc này không thể giấu được cô nữa, một bệnh nhân chỉ bị thương bình thường sao lại có chịu chứng kì lạ như vậy cô tỉnh dậy mà không hỏi cho ra thì chắc không phải là Vệ Điềm mà họ biết.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!