Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, những người còn lại trên đài đồng loạt lùi về sau, sau đó toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ.
Họ dồn toàn bộ lực tinh thần vào trong nhạc cụ, các nốt nhạc từ nhạc cụ phát ra trở nên mạnh me va sắc ben hơn rat nhiều.
Lâm Nhất mỉm cười, mười ngón tay gảy lên dây đàn, tốc độ của hắn vẫn không nhanh không chậm
Hoa Phượng Liêu Nguyên!
Khoảnh khắc tiếp theo, quanh người Lâm Nhất vang lên từng tiếng phượng hót nhẹ nhàng.
Hắn không diễn hóa ra ý cảnh thật sự của khúc nhạc cổ này, cũng không gảy ra sát khí ngập trời trong đó, tiếng đàn dịu dàng đến mức không giống như lửa.
Bởi vì khúc nhạc này là đàn cho Nguyệt Vi Vi nghe, nên không cần phải có quá nhiều sát khí.
Lực tinh thần của hắn vô cùng đáng sợ, dù khúc nhạc này không có sát khí ngập trời, nhưng mỗi nốt nhạc sau khi hóa thành ánh lửa. Vạn ngàn nốt nhạc tụ vào, dường như tiếng đàn của Lâm Nhất biến thành biển lửa cuồn cuộn.
Những người khác trên đài Lang Nha, lập tức có cảm giác như bản thân đang ở giữa đại dương.
Mà đại dương này hoàn toàn được tạo thành từ lửa, sóng lớn ngập trời, theo từng nốt nhạc của Lâm Nhất mà không ngừng trào dâng.
Bùm!
Ngay lập tức có người bị ép ra ngoài, có người thì bị sóng lửa cuốn bay thẳng lên trời, giữa tiếng đàn như âm thanh trời ban, từng người từng người bị loại.
Tiếng đàn của Lâm Nhất thật sự quá hay!
Thậm chí rất nhiều người quên mất rằng đây là yến tiệc Lang Nha, hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn của Lâm Nhất, cảm nhận ý cảnh ẩn trong tiếng đàn.
Trong tiếng đàn có tiếng phượng hoàng khẽ hót, có vạn sự dịu dàng, cũng có sự kiêu ngạo cô độc.
Dù là ngọn lửa phượng hoàng chí mạng kia, sau khi được Lâm Nhất gảy ra, cũng dịu dàng như ánh nắng mùa đông.
Thế nhưng chính trong tiếng đàn mỹ diệu như vậy, người trên đài Lang Nha cứ lần lượt ít dần đi.
Keng!
Đột nhiên, có tiếng tiêu vang trời bùng phát, đó là tiếng bộc phát như trong tuyệt cảnh, đầy bất lực và phẫn nộ, liều mạng đánh cược, trong đó ẩn chứa cơn giận ngập trời.
“Trời ạ, có chuyện gì thế này!"
Những người đang chìm đắm trong tiếng đàn chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, từng người đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Trên đài Lang Nha, ngoài Lâm Nhất ra, chỉ còn bảy người nữa
Vừa rồi đài Lang Nha còn chật chội đông đúc, trong chớp mắt đã trở nên trống rỗng, ngoài tiếng đàn vẫn vang vọng, phần lớn mọi người chỉ trong chớp mắt đã bị Lâm Nhất nhẹ nhàng loại bỏ.
Mọi người lạnh sống lưng, da đầu tê dại.
Thật quá khủng khiếp!
"Tên Lâm Tiêu này quá đáng sợ rồi, im lặng như vậy mà loại nhiều người đến thế.”
"Tiếng đàn của hắn nghe có vẻ rất kỳ lạ, rõ ràng không có chút sát khí nào, vậy mà khiến người khác chẳng thể làm gì được."
Ngay lúc mọi người còn đang kinh ngạc, có hai người nữa bị sóng lửa cuồn cuộn bao trùm đẩy văng ra ngoài.
“Đến đây là kết thúc rồi."
Tiếng đàn trong tay Lâm Nhất đột ngột tăng tốc, năm người còn lại còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ thấy trên người Lâm Nhất bùng phát ra ánh lửa chói mắt, ánh lửa tràn ngập trên đài Lang Nha, diễn hóa thành con phượng hoàng lửa hoàn chỉnh bay thẳng về phía trước.
Bùm!
Năm người kia còn chưa kịp phản ứng, dị tượng do âm luật của mỗi người tạo ra đã bị va vỡ, hoàn toàn là sức mạnh có tính nghiền ép.
"Nghe có hay không?"
Lâm Nhất thu đàn đứng dậy, mỉm cười nhìn Nguyệt Vi Vi.
"Rất hay."
Nguyệt Vi Vi gật đầu nói.
Khóe miệng mọi người giật giật, tên này diễn từ đầu đến cuối, không dừng phút nào.
Đúng là không coi ai ra gì mà, bực thật!
Rất nhiều người nhìn không vừa mắt Lâm Nhất, từng hy vọng chín mươi tám người kia sẽ cùng nhau đánh hắn.
Nhưng ai mà ngờ được, chín mươi tám người kia không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn diễn từ đầu đến cuối.
“Nhát dao dịu dàng nhất, cũng là chí mạng nhất."
Cung chủ Lang Nha nhìn Lâm Nhất, trên mặt hiện lên nụ cười, khẽ nói.
"Qua."
Có ông lão không chịu nổi cảnh hai người ủy mị trên đài, nghiêm mặt nói, rõ ràng là đang đuổi người.
Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi nhìn nhau, khẽ cười, sau đó chuẩn bị cùng nhau rời
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!