Chỗ này có vẻ là tư phòng riêng của An Lưu Yên, mọi thứ trong phòng đều đầy đủ, bố cục cũng phức tạp, thậm chí có cả tịnh thất để bế quan tu luyện.
Chỉ là không có nơi riêng biệt để tiếp khách, An Lưu Yên dẫn Lâm Nhất vào tịnh thất, nhẹ giọng nói: “Công tử chờ ta chút, ta đi rồi quay về ngay."
Lâm Nhất đợi nàng ta rời khỏi, bắt đầu quan sát tịnh thất này.
Bàn trà, bồ đoàn, bình phong, giá sách, cổ họa treo trên tường, nơi này không chỉ có linh khí dồi dao, ma con co than hương trợ giup tu hanh. Lam Nhat mở nap lư hương, phát hiện chất liệu làm nên lư này vô cùng tinh xảo, e rằng được chế từ kỳ hoa đứng đầu bảng, kết hợp với các loại hương liệu quý hiếm khác mới tạo thành.
Trong lòng Lâm Nhất đã có kết luận, đây là phú bà, rất biết chiều chuộng bản thân.
"Lâm Nhất! Ngươi dám đánh phụ nữ hả?"
Từ trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng lên tiếng đầy chính nghĩa.
Nhưng sau đó lời nói của Tiểu Băng Phượng chuyển hướng, ánh mắt cong lên, cười nói: "Hi hi, nhưng bổn Đế rất thích."
"Tam quan của ngươi thật sự lệch lạc."
Lâm Nhất đặt nắp lư hương, điềm tĩnh nói.
Tiểu Băng Phượng khinh thường nói: "Hừm, bổn Đế là ai chứ! Nhớ năm xưa thời thượng cổ, quần ma loạn vũ, loại yêu mị tiện nhân nào mà ta chưa gặp qua, bổn Đế phun Thần Viêm phát là cháy sạch, không biết đã thiêu bao nhiêu con như thế rồi. Loại lẳng lơ như con này thì phải đánh, không đánh không biết điều. Kiểu đàn bà này, càng hiền càng bị khinh. Bổn Đế nói cho ngươi biết, năm xưa ta trị lũ này phải gọi là ngoan ngoãn đến đáng thương, đứa nào cũng đều cam tâm làm thị nữ nghe lời răm rắp ... "
Đại đế đúng là không khoe khoang ngày nào thì người ngứa ngáy khó chịu.
Thế nhưng An Lưu Yên cũng không đơn giản như lời đại đế nói, mị công của nàng ta cực kỳ đáng sợ, không chỉ dung hợp ảo thuật mà còn có thể xâm nhập vào nội tâm người khác.
Khi guong mat nang ta dan dan trung khop với ngu quan cua To Ham Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất lập tức sinh cảnh giác.
Hắn đoán rằng người này có lẽ tu luyện ma đạo công pháp, tuổi tác không lớn, nhưng thân phận thật sự e rằng không hề tầm thường.
Thiên Đỉnh Lâu đứng sau có ma đạo chống lưng, cũng không có gì khó hiểu.
Trong Hoang Cổ Vực có quá nhiều tông môn siêu cấp, các tông môn ma đạo không thể công khai nhúng tay, nếu không muốn từ bỏ lợi ích thì chỉ còn cách cải trang đổi mặt.
Đại đế vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, khoác lác không biết mệt, Lâm Nhất đợi lâu đến phát chán, đành thuận miệng phụ họa vài câu cho xong chuyện.
Hồi lâu, đã mấy tuần trà trôi qua, vậy mà An Lưu Yên vẫn chưa quay về. Lâm Nhất thì vẫn ung dung thản nhiên, chẳng hề sốt ruột, chỉ có Tiểu Băng Phượng là lải nhải đến mệt mỏi.
“Người đàn bà này đi lâu như vậy mà chưa quay lại, chẳng lẽ đang bày trò gì à?" Tiểu Băng Phượng nghi ngờ nói.
Lâm Nhất không ngạc nhiên, hờ hững nói: "Mặt bị tát sưng vù, quần áo dính máu bẩn hết, lớp trang điểm cũng trôi nát cả rồi. Dù sao cũng phải tắm rửa, thay đồ, trang điểm lại đàng hoàng rồi mới dám xuất hiện, không mất hai giờ thì đừng mong gặp được."
Tiểu Băng Phượng im lặng lúc lâu, mới tỉnh ngộ nói: "Ngươi đúng là đàn ông tồi, chuyện này mà cũng hiểu rõ như thế."
Qua tròn ba giờ, An Lưu Yên, người nói đi chút rồi sẽ quay về, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Gương mặt sưng đỏ của nàng ta giờ đã không còn dấu vết, lớp trang điểm nhàn nhạt đã được dặm lại, thay bằng bộ váy dài cúp ngực đỏ nhạt, vẻ ngoài vừa đoan trang vừa phô bày những đường cong kiêu hãnh.
"Đợi lâu rồi."
An Lưu Yên khẽ cười, lập tức trăm vẻ yêu kiều đồng loạt bừng nở, ánh mắt như đào hoa rực rỡ, quyến rũ lòng người.
Người phụ nữ này đúng là cố chấp, nhưng lần này không sử dụng mị công, Lâm Nhất cũng không thèm chấp, chỉ cần tự mình cẩn trọng là được.
“Không vội, chúng ta bàn chuyện làm ăn trước đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!