Trương Nhã Đan tập thoại đến tận tối, bụng đói meo cô liền xuống bếp muốn tìm kiếm cái gì ăn lót dạ. Trong bếp bắt gặp Doãn Doãn đang nấu ăn, mùi thơm thu hút cô cũng phải đi xuống xem thử là món gì.
"Wow!!! Là súp vi cá sao? Doãn Doãn em nấu ăn tốt thật, thực đơn đều rất đa dạng!"
Doãn Doãn thấy cô xuống liền nhanh chóng mang đồ ăn dọn lên bàn.
"Lúc sáng em đi chợ liền nhớ chị thích ăn súp vi cá tiện thể mua luôn. Cũng xong rồi chị ăn đi!"
Hahahaa
"Doãn Doãn yêu em nhất đấy!"
"Chị ăn đi, hôm nay em xin về sớm một chút có được không?"
Trương Nhã Đan liền vui vẻ đồng ý. Dù sao trong nhà cũng không có nhiều việc, cho nên Doãn Doãn sẽ đến làm việc theo giờ, chỉ cần nấu ăn là được vì Trương Nhã Đan không biết nấu ăn.
"Được chứ! Em cứ về chén bát ăn xong chị sẽ tự rửa. Bye mai lại gặp!"
Vài phút sau...
Trương Nhã Đan nghe thấy tiếng Dương Hạo vui vẻ truyền đến:
"Oa! Mùi gì mà thơm vậy? Chị dâu, nấu cơm sao?"
Trương Nhã Đan bị cậu ta vô cớ xuất hiện làm cho giật cả mình.
"Khụ khụ khụ!"
Trương Nhã Đan bị nghẹn đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt còn gần như ứa ra.
"Không cần phóng đại như vậy chứ? Tôi cũng không định cướp cơm của chị mà, chị cứ ăn từ từ thôi."
Dương Hạo nhìn cô đang ho khan dữ dội, xấu hổ vì bị nghẹn.
Trương Nhã Đan cuối cùng cũng xuôi cơm, uống ngụm nước mới áp được cơn ho xuống, đỏ mặt nói:
"Anh Hạo, có muốn ăn cùng không? Vẫn còn đấy, tôi không có làm là Doãn Doãn làm!"
"Chị dâu, không cần gọi tôi anh Hạo, cứ gọi là Hạo hoặc Dương Hạo là được! Vẫn còn nhiều à? Vậy tôi cũng muốn ăn một bát!"
Dương Hạo nhanh chóng ngồi xuống, bộ dáng mong chờ được ăn mỹ vị.
"Ồ vậy không khách sáo nữa nhé!"
Trương Nhã Đan dở khóc dở cười, cô vội vàng đi lấy thêm bát đũa, đưa cơm cho Dương Hạo.
"Đây, Dương Hạo… ăn đi!"
Dương Hạo cũng không chút khách khí, có đi có lại thôi, bưng bát lên bắt đầu cấp tốc đánh chén đồ ăn.
“Ôi trời! Ngon quá! Được đấy, chị dâu, thật là ngon! Cô người làm của chị làm thế nào xào món súp này vậy? Rất vừa miệng."
Dương Hạo vừa ăn vừa ca ngợi. Đây không chỉ là một lời khen nhỏ, mà với tính kén chọn trong ăn uống của anh, có thể làm được hương vị thế này, thực sự là trình độ nấu ăn đã ở mức cao! Quả thực Giang Thiên Viễn đã kì công chu đáo chuẩn bị cô người làm này cho Trương Nhã Đan rồi, người đàn ông đó luôn chu toàn mọi thứ thật nể phục!
Lúc Giang Thiên Viễn từ ở ngoài trở về nhà, bắt gặp cảnh tượng Trương Nhã Đan cùng Dương Hạo đang vui vẻ ăn cơm chung một cái bàn, không khí trong bếp cười cười nói nói rất hợp gu. Anh tự nhiên cảm thấy bản thân thật lạc lõng, đi vào bên trong bếp thấy hai người họ nói chuyện càng cảm thấy nóng mắt. Dương Hạo thấy anh liền cười cười:
"Về rồi à? Ăn súp không rất ngon đấy!"
Giang Thiên Viễn đi đến tủ lạnh lấy chay nước uống một hơi.
"Không ăn! Tôi đã ăn rồi. Dương Hạo tại sao cậu có nhà không về lại cứ thích ở lại nhà của tôi vậy hả?"
Hả? Dương Hạo cũng đờ cả người trước câu nói này.