Lọc Truyện

Độc Sủng Phu Nhân: Giả Yêu Làm Thật!

Chiếc xe sang trọng di chuyển trên đường lớn chậm rãi, hai người bắt đầu hạ màn kịch xuống trở về dáng vẻ ngày thường cũng không ai nói với ai câu nào cho đến khi Giang Thiên Viễn lên tiếng.

“Từ hôm nay em đến chỗ tôi ở đi, không ngại chứ?”

Giang Thiên Viễn lịch sự nói.

"Được."

Trương Nhã Đan gật gật đầu, trả lời.

Hai người cho tới giờ đối thoại không nhiều, như thế này đã xem như là không tệ.

"Hợp đồng cũng có hiệu lực từ hôm nay đi, em còn có yêu cầu gì không?"

Giang Thiên Viễn không nghĩ đến cô lại thuận theo như vậy, trong lòng vẫn là có chút áy náy, liền nghĩ muốn bù đắp lại.

"Không có."

Trương Nhã Đan cười cười. Anh ta có phải hay không có chút quá mức khẩn trương, sợ là cô sẽ lại đổi ý, nuốt lời hay sao?

"Vậy thì tốt rồi, mỗi tháng tôi sẽ gửi vào tài khoản của em một khoản tiền, có gì cần cứ nói."

Trương Nhã Đan tâm tình rất tốt. Đầu năm nay có thể tìm được một cô vợ như cô thực không dễ dàng.

"Cảm ơn!"

Trương Nhã Đan thản nhiên nói. Cuộc hôn nhân như vậy cũng đúng là thứ cô cần. Không có trói buộc, lại có thế giới của riêng mình, không khác gì còn độc thân, cớ sao mà không đồng ý? Tiếng cảm ơn này của cô giống như là cảm ơn cái bản hợp đồng kia. Xe dừng lại.

Trương Nhã Đan xuống xe, xem xét ngôi biệt thự, bề ngoài trông rất thoải mái, xem ra hai năm tới nhất định rất thong dong. Giang Thiên Viễn dẫn đầu đi vào trong, đưa tay nhấn trên khóa cửa một cái, cửa liền mở ra. Trương Nhã Đan đi theo vào, sáng sủa sạch sẽ, hết sức rộng rãi. Trước khi cô kịp định thần, một cô gái bất ngờ chạy tới, ào vào trong ngực Giang Thiên Viên. Chợt nghe một tiếng thanh âm nũng nịu:

"Viễn! Sao bây giờ mới về. Em đợi anh cả ngày rồi đó."

Giang Thiên Viễn có hơi bất ngờ liền đẩy cô ra.

"Em sao lại vào được đây?"

Người phụ nữ gương mặt xinh đẹp có chút ngập ngừng.

"Hôm trước em vừa hack mật khẩu cửa nhà anh!"

Trương Nhã Đan ở bên cạnh sở da gà, nổi gay óc. Hàm lượng kích thích quá cao rồi, nhìn người phụ nữ trước mặt này cô thật sự khinh ra mặt. Chiếc váy mỏng manh đó ngắn đến mức chiếc cần khom xuống sẽ lộ cả cặp mông, quá lộ liễu. Nhưng người phụ nữ này cô biết, hai hôm trước trên ti vi còn chiếu hình cô ta, là người mẫu Triệu Tư đại diện cho vài nhãn hàng cũng rất nhiều người biết đến.

Sau khi nghe cô ta nói Giang Thiên Viễn liền nghiêm mặt cảnh cáo.

"Có phải tôi đã quá dung túng cho em rồi không? Mật khẩu nhà tôi em cũng dám hack... "

Ánh mắt người đàn ông có chút lạnh lẽo khiến người phụ nữ cũng sợ phát run, đành cúi đầu nhận lỗi.

"Em xin lỗi. Chẳng qua em muốn đến tìm anh thôi, đã hơn ba tháng rồi anh cũng không đến tìm tìm."

Giang Thiên Viễn có phần chán ghét.

"Ba tháng đã là thời hạn quá lâu rồi. Số tiền tôi chuyển cho em hơn 100 vạn cộng thêm hai bản hợp đồng quảng cáo, đó xem như là phí chia tay. Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa!"

Trương Nhã Đan chấn động. Thì ra những gì báo chí viết về anh ta chính là thật, ba tháng thay một cô, tinh lực thật quá dội dào. Bọn họ nói chuyện hăng say có lẽ quên mất cô thì phải, người phụ nữ nghe anh phũ phàn liền khóc ầm.

"Em không muốn mà, Thiên Viễn... Em muốn ở cạnh anh!"

Triệu Tư ôm chặt lấy cánh tay của anh, nhưng người đàn ông một chút động lòng cũng không có, anh phũ phàn hất tay cô ta ra.

"Em nên hiểu rõ nguyên tắc của tôi. Nên nhớ một điều, tôi có cách nâng em lên được thì cũng có cách hạ em xuống được!"

Triệu Tư trong lúc khóc lóc ánh mắt vô tình rời trúng Trương Nhã Đan đôi mắt đó sắc bén khiến cô bất giác rùng mình, người phụ nữ chỉ tay thẳng vào người Trương Nhã Đan quát lớn.

"Là vì cô ta nên anh mới vứt bỏ em có đúng không? Cô đúng là hồ tinh!"

Trương Nhã Đan cười nhạt, đương không đứng yên xem kịch cũng bị lôi vào chuyện này. Hồ ly tinh gì chứ? Cô không thèm!

Người phụ nữ như phát điên xông đến chỗ cô, Trương Nhã Đan lùi về sau mấy bước. Giang Thiên Viễn nhanh chóng chặn cô ta lại, giọng anh tương đối đã không còn kiên nhẫn.

"Nếu cô còn làm loạn. Thì đứng trách tôi không lưu tình... Muốn để cô vĩnh viễn rút khỏi giới giải trí dễ như trở bàn tay!"

Triệu Tư nghe anh dứt khoát tuyệt tình, tuy ấm ức nhưng vẫn thức thời rời đi. Giang Thiên Viễn một khi tuyệt tình thì đến một con đường lui cũng không muốn để lại....

Cô ta ra khỏi cửa lúc đi ngang qua Trương Nhã Đan còn cố ý lườm cô một cái.

Màn kịch kết thúc, Trương Nhã Đan mới thở dài, cô đứng xem đến mỏi muốn rụng cả chân rồi. Giang Thiên Viễn cũng không có ý muốn giải thích, nhưng thấy cô cũng không chấn vấn chuyện lúc nãy càng thêm hài lòng, anh dẫn cô lên phòng ở tầng 2. Giang Thiên Viễn mở cửa một phòng ngủ, nơi này bài trí rất đơn giản, nhưng cũng rất trang nhã. Tuy nhiên, vừa vào cửa nên chưa nhìn thấy vách kính trong suốt, dựng bởi một bức tường thủy tinh để chống đỡ, qua bức tường kính, mặt trời chiếu vào, ánh nắng rực rỡ, phủ sáng lên toàn bộ căn phòng… ai… diễm lệ lóa mắt. Trương Nhã Đan chỉ có thể dùng từ đó để miêu tả, bởi vì những bông mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ kia thật sự là bắt mắt. Kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong hoa viên, bể bơi, núi giả… thu hết vào tầm mắt.

"Đây là phòng tôi sao?"

Trong lòng Trương Nhã Đan thực sự rất hài lòng.

"Đúng vậy!"

Thấy gương mặt hài lòng của cô anh cũng rất hài lòng. Tiếp đó Giang Thiên Viễn tiếp tục dặn dò.

"Nếu như lúc hai nhà không đến kiểm tra thì tôi và em sẽ mỗi người một phòng. Còn nếu trong tình thế bắt buộc chúng ta phải ở cùng nhau, em chịu khó một chút!"

Trương Nhã Đan suýt chút quên mất vấn đề này. Nhưng hai nhà cũng không phải là rãnh rỗi đến mức ngày nào cũng đến chứ? Vấn đề này có lẽ cũng không đáng lo.

"Được, không sao?"

Sau khi thoả thuận xong mọi chuyện thì ai về phòng nấy. Trương Nhã Đan vẫn còn chưa xong chuyện của chính mình, trước tiên cô phải bày trí lại căn phòng, thay một bộ ga giường yêu thích thì đến tối mới có thể ngủ ngon.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!