Lọc Truyện

Độc Sủng Phu Nhân: Giả Yêu Làm Thật!


Những lời văn trên đều không khác với Bảng Phong Thần bao nhiêu, cốt truyền xác sao với lịch sử nhưng mấu chốt chính là đến từ cả biên lại. Tô Đắc Kỷ trước đây nhan sắc tuyệt trần tấm lòng nhân hậu, trên đường tiến cung bị hồ ly tinh nhập xác khiến mới khiến cô trở nên ác độc. Trong cơ cô còn có một linh hồn khác ngày ngày khống chế tâm trí khiến cô phải làm bao nhiêu tội ác tày trời, một cá thể lại hai linh hồn khiến cô không thể khống chế được. Nhưng vì Tô Đắc Kỷ có tấm lòng nhân hậu cho nên thường tìm cách khống chế hồ linh tình trong cơ thể mình không được làm ra chuyện xấu, hồ linh tinh vốn dĩ sinh ra đã không có tình cảm càng không biết thể nào rồi là lương thiện nhưng khi cùng sống chung một cơ thể với Tô Đát Kỷ thì hồ linh tinh cũng dần bị sự lương thiện của cô cảm hoá. Thậm chí vì không muốn hồ linh tinh dùng nhan sắc của mình mê hoặc trụ vương, Tô Đát Kỷ đã tự tay hủy dung nhan của chính mình chính là vì không muốn hại ai.

Sau khi Tây Kỳ thảo phạt trụ vương thành công, Lý Cơ Xương lên ngồi hoàn đế lập ra triều đại Chu lấy quốc hiệu là Chu Văn Vương. Triều đại nhà Thương sụp đỗ, Trụ Vương tự thêu chết ở Lộc Đại. Nữ oa nương nương trừng phạt trị tội hồ ly tinh khiến hồ linh tinh mất hết pháp luật trở lại nguyên hình, Tô Đát Kỷ được hoàn trả lại thân xác. Nhưng vì cô không chấp nhận được việc cơ thể chính mình đã hại bao nhiêu người chết vô tội, cho nên đã đi đến vách núi chầm mình xuống vực thẳm từ đó chết đi.

Lúc Trương Nhã Đan đọc xong kịch bản khoé mắt cũng có chút ẩm ướt, thì ra cái biên kịch Tiêu nói là cải cách chính là như vậy sao? Thì ra đứng ở góc phía diện sau khi sửa lại chút kịch bản lại có cái nhìn khác từ nhân vật Tô Đát Kỷ, một cơ thể lại có hai linh hồn một ác một thiện. Rất hay!!! Thì ra thứ mà biên kịch Tiêu và Đạo diễn Quách nói muốn cô diễn chính là vai như vậy. Cô rất thích!

Đọc xong kịch bản tiêu hao quả thật không ít năng lương, Trương Nhã Đan quyết định xuống lầu lấy chút nước uống. Vừa mở cửa chính của phòng mình ra, bất ngờ nghe được thanh âm của đôi nam nữ phát ra từ cửa phòng bên cạnh. Trời đất! Quá… mãnh liệt… Quá… kéo dài! Trương Nhã Đan không thể không bội phục.

Trương Nhã Đan không thể không bội phục. Cô nhớ rõ thời điểm mình trở về phòng, rõ ràng là chạng vạng chập tối, hiện tại, mười một giờ! Trời ạ. Thể lực tốt thật! Có điều căn phòng này thật đúng là kỳ quái, ở bên trong thì một chút thanh âm cũng đều không nghe thấy được, ở bên ngoài lại hình như là… Trời đất! Nghe xong thật đúng là làm cho người ta đỏ mặt tía tai. Xem ra anh chàng Giang Thiên Viễn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cánh cửa không cách âm này rõ ràng là chuẩn bị cẩn thận phòng vào việc này, vậy mà lúc nãy có cẩn thận dặn dò cô nếu ở bên trong có nghe được bất kỳ âm thanh nào cũng không được bước ra! Trời đất! Thật sung sức! Nhanh như chớp rót một ly nước vận tốc chạy nhanh vào phòng, vội vàng chui vào chăn, mặc kệ họ! Hiện tại là thời gian ngủ. Vừa nhìn giờ, ôi trời, mười một giờ rồi! Lập tức nhắm mắt lại, chưa đầy ba mươi giây, cô ngủ thiếp đi.

Đây là “công phu” ngủ cô luyện tập được trong nhiều năm. Chỉ cần đặt người xuống gối, không tới một phút đồng hồ chắc chắn sẽ rơi vào giấc ngủ. Từ khi làm việc liên quan nhiều đến đóng phim, cô rất chú trọng đến việc đảm bảo giấc ngủ, mỗi đêm đều phải đi ngủ trước mười một giờ, một phút cũng không thể trì hoãn. Mà đến ba giờ sáng hôm sau, cô đã phải dậy đến phim trường. Tất cả là để mình có chất lượng giấc ngủ cao nhất, duy trì tốt trạng thái thân thể. Mà sự thật cũng chứng minh, sắp xếp sinh hoạt của cô là vô cùng chính xác. Lúc này, trong khi cô say giấc… thì ở cách vách, Giang Thiên Viễn cùng người phụ nữ tên Kiểu Hân kia còn đang mây mưa thất thường…

Âm thanh rên rỉ ám muội khắp cả phòng, người phụ nữ bị dày vò đến mức phát ra âm thanh dục vọng.

"Ưm... Viễn, thế lực anh tốt thật!"

Người đàn ông thần sắc vẫn không thái đổi, hai tay tóm lấy eo của người phụ ra vào động thân một cách rất nhanh. Cao trào cực điểm cuối cùng cũng kết thúc, Giang Thiên Viễn lạnh nhạt rời khỏi thân Kiều Hân. Giọng anh mang theo sự lạnh lùng.

"Nói đi... Em muốn gì?"

Kiều Hân ánh mắt ướt át như hồ nước tay ôm chặt lấy bên hông Giang Thiên Viễn làm nũng.

"Anh nói gì vậy? Em ở bên anh cũng chỉ muốn ngày ngày được thoả mãn anh... "

Giang Thiên Viễn nụ cười khinh miệt khẽ cong.

"Sắp tới Mos lên kế hoạch đề cử giải nữ diễn viễn triển vọng, em đừng tưởng tôi không biết em muốn gì?"

Giang Thiên Viễn tự nhận bản thân ghét nhất kiểu phũ nữ làm bộ làm tịch, con người ai cũng có lòng tham ai cũng vị lợi ích cho nên không cần phải giả vờ thanh cao.

Kiều Hân nghe anh thẳng thừng cũng không dám giả vờ nữa, cô dùng bộ ngực đầy đặn cọ lên cánh tay anh.

"Vậy giải nữ diễn viên triển vọng đó... Em có thể nhận không?"

Anh cười một cách ẩn ý.

"Chỉ cần thân thể phù hợp, tôi đương nhiên có thể cho em!"

"Viễn, cảm ơn anh!"

Kiều Hân tựa đầu lên vai người đàn ông, gương mặt vô cùng ngọt ngào. Người đàn ông trước sau như một, vẫn tùy ý mặc cô.
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!