Lọc Truyện

Độc Sủng Phu Nhân: Giả Yêu Làm Thật!

Trương Nhã Đan cầm kịch bản trong lòng lòng sầu não giống như ngàn cân treo sợi tóc, trở về nhà lúc lên taxi chạy một vòng lớn đến thẳng đường Kinh Thông. Trương Nhã Đan mới sực nhớ hiện tại bản thân đã là vợ của Giang Thiên Viễn, không còn ở Kinh Thông nữa cô hiện tại là ở Giang Tô mới đúng. Uầy! Thói quen đúng thật khó đổi, cuối cùng phải tốn thêm thời gian từ Kinh Thông trở về nhà của Giang Thiên Viễn. Não cô đúng là não cá vàng, ngay cả bản thân có phu quân cũng quên mất.

Lúc xe dừng trước cổng lớn của nhà Giang Thiên Viễn, cô mới xuống xe mệt mỏi đi vào trong. Ánh mắt rơi trúng đôi giày cao gót đặt trên kệ, cô lúc ấy còn ngây thơ cho rằng hôm nay Giang Thiên Viễn đem khách đến nhà, Trương Nhã Đan không mấy quan tâm tiến vào bên trong. Lên đến tầng 2 cô nghe rõ tiếng thở hỗn hển của một người phụ nữ, âm thanh này khiến cô nổi cả da gà. Không phải chứ? Âm thanh ái muội này không phải là người nào đó đang mây mưa đấy chứ?

Trương Nhã Đan còn chưa kịp xác định thì từ phòng Giang Thiên Viễn cánh cửa đã mở ra, một đôi nam nữ hôn nhau cuồng nhiệt từ bên trong phòng ra đến hành lang không muốn dừng. Cô nuốt mấy ngụm nước miếng để tránh bản thân không thể kìm chế mà hét lên, nhìn Giang Thiên Viễn và cô gái đó hôn nhau ngấu nghiến cô thực sự buồn nôn quá đi mất, Trương Nhã Đan cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện nên cố gắng giữ im lặng hết mức có thể để tránh bọn họ mất hứng. Cô thấy Giang Thiên Viên một tay luồng qua eo cô ta khanh khách cười giữ chặt người phụ nữ trong lòng, tùy ý để cô ta dính chặt lấy bên hông mình, vô cùng thân thiết hôn lên môi, nhiệt tình mà nóng bỏng.

Trương Nhã Đan lúc đầu còn ngượng ngùng không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng càng xem càng cảm thấy vô cùng bái phục hai người họ. Kỹ thuật hôn này đúng là một diễn viên như cô còn phải học, Trương Nhã Đan thưởng thức đến say mê xem hai người bọn họ biểu diễn. Ước chừng một phút đồng hồ trôi đi, thời gian bọn họ nín thở thật đúng là rất dài. Không khỏi lắc đầu, cô đơn giản đi đến một bên sô pha ngồi xuống, chờ xem.

Trương Nhã Đan ung dung ngồi xuống sofa giống như thưởng thức một bộ phim thần tượng, cô thầm nghĩ trong lòng. Đây có được gọi là bắt gian tại trận không? Theo lẽ thường tình cô nên đến xé hai người họ ra sau đó cho cô ta một cái tát, còn mắng chửi thành tiếng:" Đồ hồ ly tinh, không biết liêm sỉ!" Hahaha nghĩ đến đây bản thân cô càng cảm thấy buồn cười, vì bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa trong bản hợp đồng có để cập không được xen vào chuyện riêng của nhau, với lại cô cũng không cảm thấy gì khó chịu.

Ánh mắt cô chăm chú nhìn bọn họ phát cẩu lương để chảy nước miếng, đột nhiên Giang Thiên Viễn ngừng lại hai tay đem người phụ nữ đẩy ra. Ánh mắt anh liếc sang Trương Nhã Đan có chút lạnh lùng khiến cô hoảng loạn.

"Trương Nhã Đan! Em ở đó nhìn trộm sao?"

Uầy! Cô nghe anh nói liền đứng lên xua xua tay điệu bộ khách khí miễn cưỡng.

"Không... Hai người đã xong rồi sao? Tôi không cố ý nhìn đâu... Chỉ là... Chỉ là tôi không muốn làm phiền hai người!"

Người phụ nữ kia tên kia từ từ cọ trên người Giang Thiên Viễn không muốn rời, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy được Trương Nhã Đan ở bên dưới nãy giờ nhìn bọn họ càng khó chịu, ánh mắt là sự khó chịu cực độ nhắm về cô.

Không phải chứ? Ánh mắt đó là sao vậy? Người nên khó chịu hình như là cô mới đúng chứ? Thấy Trương Nhã Đan đứng tại chỗ, Giang Thiên Viễn liền lên tiếng.

"Em lên phòng đi! Có nghe bất kỳ âm thanh lạ gì cũng không được ra."

Anh dặn dò. Trương Nhã Đan liền nhanh chóng chạy thẳng lén trên phòng mình đóng cửa lại, tim đập nhanh mặt cũng đỏ. Phát cẩu lương nặng quá, hàm lượng đường cao quá nếu còn nhìn nữa chắc chắn sẽ xịt máu mũi. Cũng may bọn họ cũng chỉ hôn nếu thực sự là làm luôn tại chỗ thì chẳng phải toàn bộ cảnh nóng đó đều thu hết vào mắt cô sao? Nghĩ đến thôi hai má liền nóng bừng bừng! Uầy! Trương Nhã Đan háo sắc.

Ở bên ngoài...

"Viễn, làm thế nào trong nhà lại có thêm người vậy. Em còn tưởng anh chỉ bao nuôi mỗi mình em thôi chứ?"

Người phụ nữ nũng nịu hôm lấy cánh tay người đàn ông không ngừng chất vấn.

"Cô ấy là vợ tôi!"
Anh nghiêm giọng khẳng định khiến người phụ nữ kinh ngạc, dường như không tin vào tai mình. Cô chỉ mới xuất ngoài có hai tuần Giang Thiên Viễn đã có vợ luôn rồi sao?

"Anh đùa à? Sao có thể chứ?"

Gương mặt cô ta hoan man cực độ, nhưng người đàn ông vẫn rất ung dung. Hai tay đút vào túi quần dáng người cao lớn có phần lạnh nhạt.

"Tin cũng được, không tin cũng được, cô ấy quả thật là người vợ hợp pháp của tôi. Em có thể ở bên cạnh tôi nhưng em phải chấp nhận chuyện tôi đã thật sự có vợ!"

Mấy phút trước còn hôn một cách cuồng nhiệt, vài phút sau đã lạnh nhạt vô tình đúng là Giang Thiên Viễn luôn là một người đàn ông cao ngạo đối với anh phụ nữ quả thật chỉ dùng để lên giường, nói chính xác hơn là dùng để thoả mãn nhu cầu của anh. Anh không có khái niệm phải sủng nịnh yêu chiều phụ nữ, chỉ cần phù hợp thân thể thì anh sẽ cho cô ta danh vọng mà cô ta muốn. Cho nên dùng Giang Thiên Viễn có thực sự lạnh lùng vô tình đến cỡ nào thì phụ nữ vẫn một mực muốn ngã vào lòng anh.

Thấy anh dứt khoát lạnh nhạt. Cô ta cũng không miễn cưỡng nữa liền đi đến xà vòng lòng anh ta quấn lấy cổ anh bộ dạng rất gợi tình.

"Viễn... Chúng ta tiếp tục nào!"
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!