Diệp Thu cảm thấy như vậy không tốt. Hắn và Lâm Tinh Xảo chỉ là quan hệ giữa bệnh nhân và hộ lý, cũng không phải là quan hệ nam nữ yêu đương, lỡ như bị người ta nhìn thấy lại bị người khác đồn thổi không hay.
"Diệp Thu, có phải tôi ăn một nửa nên cậu cảm thấy bẩn, cho nên cậu không muốn ăn?" Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Chị Lâm ngươi hiểu lầm, tôi ... "
"Cậu chính là ghét bỏ tôi!" Lâm Tinh Xảo tức giận, đôi mắt xinh đẹp ngậm nước mắt, giống như một giây sau nước mắt sẽ chảy ra.
Diệp Thu vội vàng nói: "Chị Lâm, em thật sự không có ghét chị ... "
"Vậy cậu ăn đi." Lâm Tinh Xinh nói: "Chỉ cần cậu ăn nửa túi này, chị liền tin cậu.”
Diệp Thu vẫn có chút do dự.
"Chị đút cậu ăn nhé!" Lâm Tinh Xảo chủ động cầm đũa, kẹp một nửa túi bánh, đưa đến bên miệng Diệp Thu.
Diệp Thu có chút do dự không quyết.
Bà nó ăn hay là không ăn đây?
"Há miệng." Giọng hát của Lâm Tinh Xảo dịu dàng, giống như người vợ hiền lành đút cho chồng ăn.
Diệp Thu đành phải há miệng ra.
Ăn xong bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại dùng giấy rút ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Thu, hỏi: "Ngon không?"
"Ù'm."
"Vậy cậu còn muốn ăn nữa không? Phần còn lại của túi bánh tôi ăn một nửa, cậu ăn một nửa, thế nào?"
"Chị Lâm ... "
“Khụ khụ!
Đột nhiên, có một tiếng ho từ cửa vọng vào.
Diệp Thu quay ầu, nhìn thấy Bạch Băng đứng trước cửa phòng bệnh, với khuôn mặt lạnh như băng.
"Bạch chủ nhiệm." Diệp Thu vội vàng đứng lên, hỏi: "Cô đến từ khi nào?"
Bạch lạnh lùng liếc Diệp Thu một cái, sau đó hỏi Lâm Tinh Xảo: "Vết thương của cô thế nào rồi?"
"Còn không chết được." Lâm Tinh Xảo mặc dù là cười nói chuyện, nhưng trong giọng nói, cũng tràn ngập vẻ hờ hững.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, lại nhìn Lâm Tinh Xảo, hỏi: "Hai người có quen nhau? "
“Không phải chuyện của cậu!"
Hai người phụ nữ đồng thanh.
Diệp Thu tự dung làm mình mất mặt, dứt khoát im lặng chẳng nói thêm gì nữa.
"Bạch Băng, là cô đặc biệt đến thăm tôi sao?" Lâm Tinh Xảo cười hỏi.
"Đừng gọi tên tôi, tôi không quen cô." Tôi tới tìm Diệp Thu. Bạch Băng lạnh lùng nói: "Diệp Thu, theo tôi đi ra ngoài."
"À." Diệp Thu đáp một tiếng, đi theo Bạch Băng ra ngoài cửa.
"Chờ một chút! Lâm Tinh Xảo mở miệng nói: " Bạch Chủ nhiệm, Diệp Thu bây giờ là hộ lý của tôi. Cô gọi anh ta đi, có phải phải nên nói với tôi tiếng không?"
"Tôi là trưởng khoa ngoại, Diệp Thu là bác sĩ đang trong thời gian thử việc trong khoa tôi. Tôi gọi cậu ấy, không cần chào hỏi bất cứ ai." Thái độ của Bạch Băng rất cứng rắn.
'Nhưng cậu ấy không còn là bác sĩ thử việc, hiện tại cậu ấy là hộ lý của tôi."
"Vậy thì sao? Mỗi nhân viên y tế trong bệnh viện này, tôi đều có quyền điều động. Bạch Băng nói tiếp: "Lâm Tinh Xảo, tôi muốn nhắc nhở cô, Diệp Thu làm việc không đáng tin cậy, công việc không nghiêm túc, cô tốt nhất là đổi sang hộ lý khác. "
Diệp Thu ngạc nhiên nhìn Bạch Băng.
Ý cô ấy là sao?
Cô ấy không biết, nếu tôi mất việc tôi sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện sao?
Diệp Thu trong lòng có chút bất mãn với Bạch Băng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!