Lọc Truyện

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh

“Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình ba người này ở cùng một nơi!” “Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu hai người ở cùng nhau!”

“Đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành đang ở cùng cha mẹ cậu, họ đang ở Vạn Ma Cốc của đại lục Ma Thiên!”

“Thật tốt, mọi người đều không sao cải!”

Diệp Bắc Minh kích động không thôi, thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhóc con, còn một tin tốt nữa!” “Một trăm sư phụ của cậu, bây giờ đang ở đại lục Hắc Thủy Tộc Thủy!” “Bọn họ đã ngưng tụ cơ thể!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Bọn họ đang ở đâu?”

“Ở phía bắc của đại lục Hắc Thủy Tộc Thủy, cũng chính là bắc vực của biển Hỗn Độn trước đây!”

“Đi nào!”

Diệp Bắc Minh không nói gì thêm, trực tiếp lao về phía bắc vực.

Sau nửa ngày.

Diệp Bắc Minh cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy.

Một ngọn núi cao hàng vạn mét mọc lên tự mặt đất.

Khí thế uy nghiêm hùng vĩ.

Mà đỉnh ngọn núi này chính là đảo Rùa trước đây.

Hàng trăm thân ảnh đứng trên không, bao vây đảo Rùa đến mức không lọt một giọt nước.

Đây chính là một trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.

“Sư phụ!”

Diệp Bắc Minh kích động.

“Tốt quá rồi, các sư phụ đã ngưng tụ lại được thân thể, thực sự sống lại rồi!” Đạm Đài Yêu Yêu và Liễu Như Khanh cũng vô cùng phấn khích.

Hai người bước lên, đi về hướng một trăm vị sư phụ.

Khi nhìn thấy hai người bước tới, một vị sư phụ đột nhiên giơ tay lên tát về phía họ, một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ quét tới.

“Cẩn thận!” Diệp Bắc Minh hét lên kinh hãi. Bằng một niệm thức, anh thi triển ảnh thuấn.

Xuất hiện trước mặt hai sư tỷ của mình, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đánh về cỗ khí tức hung bạo đáng sợ kia.

Rầm! Sóng khí nổ tung.

Diệp Bắc Minh ôm lấy Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu, bay về phía sau hơn trăm mét.

Rơi xuống mặt đất.

Trên mặt hoàn toàn kinh ngạc.

“Sư phụ Giáo Phụ, người... đây là sư tỷ của con, là đệ tử của mọi người mà”, sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi điên cuồng: “Sư phụ Giáo Phụ, sao người lại ra tay với hai vị sư tỷ?”

“Giáo Phụ?”

Giáo Phụ đứng trên không, trên người tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm.

Ông ta cười kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, Giáo Phụ chẳng qua chỉ là cái tên của ta ở kiếp này, ông ta đã chết rồi!”

“Từ nay về sau, hi vọng cậu gọi ta bằng tên thật- Thông Thiên Đế Chủ!” “Cái gì?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh trừng to, vẻ mặt kinh hãi.

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu cũng sững sờ.

“Sư phụ Giáo Phụ, lẽ nào người đã thức tỉnh ký ức của kiếp trước ư?” “Sư phụ Qủy Cố, Sư phụ Cô Độc, sư phụ Bất Diệt, mấy người thì sao?” Diệp Bắc Minh đã không thể bình tĩnh nữa.

Ánh mắt rơi trên mấy người sư phụ còn lại.

Dược Vương Quỷ Gốc tiến lên một bước nói: “Đồ nhị, ta là Qủy Đết” Độc Cô Vũ Vân cũng nói: “Đồ nhi, ta là Ma Đế Bất Bại!”

Vua tàn dát nói: “Đồ nhi, ta là Sát Đết Tàn sát chính đạo!”

Kiếm Chủ Bất Diệt bước lên nói: “Đồ nhi, thanh kiếm đầu tiên của thế gian

này, chính là do ta chế tạo ra. Chiêu kiếm đầu tiên cũng là do ta sáng tạo. Ta là Kiếm Đế duy nhất!”

Một trăm vị sư phụ lần lượt lên tiếng. Diệp Bắc Minh bất động tại chỗ. Không thể tin vào tai mình.

“Đồ nhi ngoan, đừng kịnh ngạc, nếu không phải sư phụ hấp thu vận khí của con, thì sao có thể hồi phục thân thể nhanh như vậy được!”

“Đồ nhi, con vất vả rồi!”

“Hắc Thủy Tộc đã quay lại, chúng ta sẽ tha cho con một mạng. Con hãy xem vi sư quy phục Hắc Thủy Tộc, thống trị thiên hạ như thế nào đi!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!