Lọc Truyện

Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Lục Lâm Thiên bắt đầu điều tức để khôi phục, trong não, linh khí lại từ từ khôi phục, sự mệt mỏi trong người cũng biến mất. Sau khi khôi phục linh khí, Lục Lâm Thiên cảm thấy tinh thần chấn động, linh khí tựa như là có sự tăng lên chút ít sau khi luyện chế đan dược.  

Khi linh khí được rót vào Hỏa Long đỉnh, thì ngọn lửa xanh hồng xuất hiện, lúc này đây, Lục Lâm Thiên bắt đầu luyện linh dịch này thành đan dược. Đây cũng là bước khó khăn nhất, mỗi một loại dược liệu đều có chút ít kháng cự tính, đồng thời khi linh dược dung hợp rất có thể gây ra tính kháng cự, các loại linh dược phù hợp với các nhiệt độ khác nhau, nên cần linh lực khống chế, chẳng khác gì là dựa vào sự vào sự mạnh mẽ của linh hồn với sự khống chế cảm giác.  

Có câu sai một ly đi nghìn dặm, nếu là có bất kỳ sai lầm nào, đan dược này cũng sẽ bị hủy, Lục Lâm Thiên bây giờ chẳng dám chủ quan chút nào. Không có Nam thúc dẫn dắt, Lục Lâm Thiên phải hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.  

– Ta nhất định làm được, nhất định.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, mình luôn luôn một mình đối mặt tất cả, nhất định mình sẽ thành công.  

Lục Lâm Thiên tiếp tục chìm đắm trong công việc luyện dược, tập trung đến mức không biết có người vào đình viện. Người đang đi vào có một dáng người mỹ lệ mặc một bộ cẩm bào, hai chân thon dài, tóc đen nhánh phất phơ ở hai bên tai, nhìn chung cũng có chút khí chất. Với dáng người này, đây không phải ai khác, đó chính là Lục Vô Song. Cảm thấy Lục Lâm Thiên tự dưng biến mất, Lục Vô Song trở nên tò mò, trong lòng cũng là muốn giải thích vài điều. Bước nhẹ nhàng đi vào trong đình viện, Lục Vô Song thấy trong đình viện không có ai nên định rời đi, nhưng chợt cảm thấy một cỗ linh khí phát ra từ phòng bên, đồng thời trong đình viện tự hồ như có một cỗ hơi thở dao động.  

Lục Vô Song đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đôi mắt đẹp nghi hoặc, chân khí trong cơ thể cũng là bắt đầu âm thầm ngưng tụ. Nhìn lại phương hướng, Lục Vô Song nhẹ nhàng đến bên ngoài cửa phòng Lục Lâm Thiên, một cỗ khí tức nồng nặc mùi linh dược, cùng một chút dao động hơi thở đang ở trong phòng truyền ra.  

Hơi chút do dự, Lục Vô Song nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một chút, thần sắc đột nhiên thay đổi, bàn tay như trắng trẻo che đôi môi lại. Trước mắt nàng bây giờ là một cảnh tượng không thể tin nổi, người bị coi là củi mục thiếu gia của Lục gia, bây giờ đang luyện chế đan dược.  

Lục gia cũng có hai người là Linh giả, Lục Vô Song cũng đã từng nhìn thấy qua Linh giả luyện chế đan dược, nhìn bộ dáng Lục Lâm Thiên lúc này, Lục Vô Song cũng có thể nhận ra Lục Lâm Thiên cũng là một Linh giả, bởi chỉ có thế mới có thể luyện chế đan dược.  

Chăm chú nhìn thủ ấn biến hóa trong tay Lục Lâm Thiên, từng đường linh khí đánh ra, Lục Vô Song hầu như không tin vào cảnh này, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, thì chẳng ai lại nghỉ củi mục thiếu gia lại là một Linh giả.  

– Đệ ấy đúng là một Linh giả, nhưng vì sao lại phải âm giấu diếm.  

Lục Vô Song ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng.  

– Xem ra đệ ấy cũng không phải kẻ tầm thường, không ngờ lại đang ẩn nhẫn, không thể để đệ ấy phát hiện ra mình được.  

Lục Vô Song lộ ra vẻ mĩm cười, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trong đầu hiểu tại sao Lục Lâm Thiên phải ẩn nhẫn, nàng cũng tự nhiên hiểu dần sự việc.  

– Cái tên này, thật chẳng chú ý chút nào, nếu mà người khác đã nhìn thấy, chắc hẳn có chút phiền toái đây.  

Lục Vô Song nhẹ nhàng nói, sau đó vào trong đình viện, lặng lẽ đứng ở cửa đình viện.  

Trong phòng, Lục Lâm Thiên đang tập trung toàn bộ tinh thần luyện chế Quán đính đan, không để ý là có người mới vào. Chỉ sợ là với chút kinh nghiệm Linh giả, nếu Lục Lâm Thiên phát hiện ra Lục Vô Song, khiến tinh thần bất định, dẫn đến luyện đan thất bại, tiền mất tật mang. Hoặc có thể là kinh nghệm Linh giả còn ít, nên đã không biết thân phận Linh giả của mình đã sớm bị bại lộ.  

– Keng…  

Hai giờ sau, nắp đỉnh mở ra với một cỗ khí tức linh dược nồng nặc bay ra, một ngọn lửa xanh hồng vây hãm xuống, rồi đồng thời một viên linh đan màu vàng nhảy ra từ Hỏa Long đỉnh.  

– Thành công, cuối cùng thành công rồi.  

Lục Lâm Thiên cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, Lục Lâm Thiên tỏ ra rất vui sướиɠ, cuối cùng tự mình đã có thể luyện được chế đan dược.  

– Xong rồi sao, đã thành công à.  

Lục Vô Song cảm thấy không có chút động tĩnh gì trong đình viện, nên tiếp tục thăm dò, nhìn chăm chú Lục Lâm Thiên, nàng thấy Lục Lâm Thiên đang mỉm cười cầm viên chế đan dược rồi nói thầm, rồi rời khỏi đình viện ngay sau đó.  

Thu hồi viên Quán đính đan, Lục Lâm Thiên có chút kích động muốn ăn viên đan dược để luyện hóa, viên Quán đính đan này nhất định có thể làm cho tu vi Vũ giả của mình tăng lên.  

Nhưng Lục Lâm Thiên cũng biết, nếu hắn đem Quán đính đan này bán này đi, phỏng chừng cũng có thể bán được giá cao hơn rất nhiều so với số tiền bỏ ra mua dược liệu, đến lúc đó mình có thể mua thêm hai phần thậm chí là ba phần, cứ như thế thì mình mới có thể duy trì được việc luyện chế đan dược.  

Sau đó hạ quyết tâm, dù sao thì trưa nay cũng không có chuyện gì, Lục Lâm Thiên dự định sẽ đi bán viên Quán đính đan này, rồi lại mua chút ít dược liệu về.  

Thu hồi lại Hỏa Long đỉnh, Lục Lâm Thiên liền thu dọn, sau đó lập tức đi ra cửa phòng, rồi từ cửa sau của Lục gia, Lục Lâm Thiên tiếp tục đi vào phố.  

– Tiểu thư, đã điều tra được chút tư liệu về Lục Lâm Thiên?  

Độc Cô Băng Lan cùng nha hoàn Thúy Ngọc ngồi ở trong một chỗ được trang trí tinh mỹ trong phòng, thì Vũ chấp sự đi đến cúi đầu bẩm báo.  

– Nói ta xem.  

Độc Cô Băng Lan nói.  

Vũ chấp sự nói:  

– Theo người thăm dò tin tức của chúng ta, Lục Lâm Thiên này là con của lão Tam của Lục gia với một nha hoàn làm ở Lục gia, về sau bị người vợ cả của cha mình hãm hại, nên với thân thể ấy hắn dường như không thể tu luyện thành Đấu giả. Hiện tại, hắn làm việc như một người hầu cấp thấp tại Lục gia, lại còn thường xuyên bị Triệu Thị ức hϊếp, còn về phần lão Tam Lục gia thì cũng không dám nhiều lời. Tóm lại, tên Lục Lâm Thiên này chẳng có gì đặc biệt.  

– Là người của Triệu gia?  

Thuý Ngọc nha hoàn khẽ nói.  

– Phải, chính là người của Triệu gia, Lục gia dường như là cũng không dám đắc tội, cho nên mẫu tử Lục Lâm Thiên mới rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.  

Vũ chấp sự nói.  

– Từ biểu hiện Lục Lâm Thiên ngày hôm đó, có thể đoán rằng Lục Lâm Thiên không phải là một người tầm thường. Người tầm thường tuyệt đối không có khí chất như vậy. Hơn nữa, mua dược liệu luyện đan, không phải do Lục gia đứng ra mua, tiểu thư, phải chú ý Lục Lâm Thiên nhiều một chút, nếu hắn tới mua dược liệu luyện chế đan dược một lần nữa, chứng tỏ cho dù hắn không phải là một Linh giả thì sau lưng cũng nhất định có một Linh giả tồn tại.  

Thúy Ngọc nói.  

– Vũ chấp sự, nếu sau này Lục thiếu gia tới mua dược liệu luyện đan thì chú ý nhiều hơn một chút, vừa lúc chúng ta đang cần dùng người.  

Độc Cô Băng Lan nói. 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!