Ngay hôm lấy giấy đăng ký kết hôn, Thương Chính đã sửa tên của Kiều Doanh trong danh bạ mình thành bà xã Kiều Doanh.
Vì anh sợ mình không nhớ được tên cô.
Ngoài Tân Sâm ra thì các lãnh đạo cấp cao ở đây đều không biết một người độc thân nhiều năm như anh đã lấy vợ.
Mọi người lập tức nháo nhào cả lên.
Đột nhiên bị ngắt quãng cuộc họp, Thương Chính đen mặt rồi ấn từ chối cuộc gọi, sau đó nói: “Tiếp tục!”
Kiều Doanh đang xót Tống Vi nên hơi hấp tấp, vì thế cô đã gọi lại.
Lần này, Thương Chính đã nghe máy.
Nhưng giọng nói của anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Cô đừng gọi điện vô cớ cho tôi được không? Tôi đang bận, có gì thì tối về nhà rồi nói”.
Mọi người: Bảo sao mà việc cậu ba kết hôn trọng đại như thế lại không thông báo với ai, ra là anh không thích cô vợ này, không thì đã chẳng ăn nói nặng lời như thế.
Xưa nay, Kiều Doanh chưa từng cầu xin ai chuyện gì.
Tuy người đang nghe điện là Thương Chính – chồng của cô, nhưng cô vẫn thấy trúc trắc khi phải mớ lời nhờ anh giúp.
Ngạc nhiên cái là anh không chờ cô nói gì thì đã ngắt máy.
Có lẽ anh đang bận thật.
Cô không nên quấy rầy anh vào lúc
này.
Cô cầm điện thoại rồi nghĩ cách khác có thể giúp Tống Vi.
Nhưng sau đó, Thương Chính đã gọi lại cho cô.
Anh đang bận cơ mà?
Sao lại gọi lại?
Kiều Doanh nhíu mày đắn đo một lát rồi lập tức nghe máy.
Thương Chính hỏi: “Ban nãy có việc gì thế?
Anh cũng không biết tại sao mình lại gọi lại cho cô.
Ngắt máy của cô xong, anh lại lo cô có việc gấp gì đó nên mới gọi cho anh hai cuộc liên tiếp.
Theo lý mà nói, nếu anh đã tàn nhẫn cúp máy của cô như vậy thì sẽ lập tức tập trung lại vào cuộc họp ngay.
Nhưng anh đã không làm vậy.
Sợ cô có việc gấp nên khi tiếp tục cuộc họp, anh cứ thấy bất an.
Vì thế, anh mới đi ra ngoài rồi gọi lại cho cô ngay.
Nếu anh đã gọi lại, Kiều Doanh biết ngay là anh bớt cho mình chút thời gian.
Để không làm lỡ thời gian của anh, cô vào thẳng chủ đề luôn.
Cô đề cập thẳng tới chuyện của Trần Á Quân.
Thương Chính: “Tên đó không ra gì, cô không nên nhờ tôi giúp mới phải”.
Loại người như Trần Á Quân đúng kiểu ngứa đòn, bị nhốt trong trại giam cũng do anh ta tự chuốc lấy.
Kiều Doanh: “Tôi biết, Trần Á Quân bị thế cũng đáng đời. Nhưng mẹ và chị gái anh ta đã tuyên bố nếu anh ta không được thả thì họ sẽ không trông con cho Vi Vi, như thế thì cô ấy không đi làm được”.
Thương Chính: “Thì cô ẩy về nhà mà trông con đi, có chồng kiếm tiền là được rồi, cô ấy cần gì phải đi làm chứ”.
Kiều Doanh xúc động nói: “Anh cũng nghĩ phụ nữ phải ở nhà để lo việc gia đình à? Vì con mà phải chịu cảnh chôn chân trong bốn bức tường làm bà nội trợ toàn thời gian ư?”