Lọc Truyện

Điệp Vụ Kết Hôn - Kiều Doanh

“Không sao!”

Có một vài chuyện, không nên nói ra thì tốt hơn!

“Tớ chỉ cảm thấy, cậu chọn mỹ phẩm qua loa quá, lát nữa tớ sẽ chọn một bộ cho cậu”.

Kiều Doanh sờ lên mặt Tống Vi.

“Bây giờ đang có kiểu trang điếm tông tự nhiên, sau khi trang điểm rất tự nhiên mềm mại trong trẻo, không có dầy cộp phấn như cậu bây giờ đâu, sau này tớ sẽ dạy cho cậu”.

“Giờ tớ cũng không biết gì về những cái này”.

“Không sao, không phải còn tớ đây sao?”

Mặc dù hai chị em thân thiết, mỗi người đều vẫn đang che giấu nỗi niềm tâm tư riêng mình, nhưng cuộc trò chuyện của họ lại chẳng hề có khoảng cách xa lạ, vô cùng thoải mái.

Tán gẫn những chuyện ngoài lề khác xong, Tống Vi vẫn chuyển chủ đề trở lại với người chồng đã kết hôn chớp nhoáng của Kiều Doanh.

Kiều Doanh càng lảng tránh chủ đề này, Tống Vi càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Kiều, Trần Á Quân nói chồng cậu tên là Thương Chính?”

“ừ’. Kiều Doanh nhấp một ngụm cà

phê.

Tống Vi trầm ngâm khuấy cốc: “Cái tên này nghe rất đặc biệt, không giống là người bình thường”.

Trên người Thương Chính toát ra một loại khí chất đặc biệt.

Nhưng Kiều Doanh không thể nói ra được.

“Trước khi phá sản, anh ấy có thể có chút danh tiếng. Nhưng sau khi phá sản, anh ấy chỉ là một người bình thường”.

“Trần Á Quân nói, trông anh ta rất xấu xí?”

“Trần Á Quân đã nói với cậu như thế sao?”

“ừm”.

“Ồ!”. Kiều Doanh cười khẩy một tiếng: “Trần Á Quân đang ghen tị đó, trước giờ anh ta chưa từng thấy ai đẹp trai hơn mình, đột nhiên xuất hiện một người át được anh ta, trong lòng anh ta nhất định rất khó chịu”.

Tống Vi lại rơi vào trầm tư một lần

nữa.

Chẳng trách khi cô ấy hỏi Trần Á Quân về chuyện của Thương Chính, thì sắc mặt anh ta rất khó col.

“Hồi còn đi học, Trần Á Quân chính là hotboy của trường đó, người có thể lấn át được Trần Á Quân thì phải đẹp trai đến mức nào chứ?”

“Lần sau tớ dẫn cậu đi gặp thì sẽ biết”.

“Vậy lúc nào thì cậu sẳp xếp? Chí sợ cậu tùy tiện tóm được ai đó rồi gả cho họ, sợ hôn nhân của cậu sẽ không hạnh phúc”.

“Sao lại tùy tiện lấy một người? Thương Chính là con trai của chú Thương, tớ với chú Thương đã là bạn đồng cam cộng khổ từ bảy năm trước

“Cậu còn gọi người ta là chú Thương?”

“Cậu biết đẩy, thật khó đế tớ nói ra được từ “Bố” mà, từ nhỏ đến giờ có được mấy lần tớ gọi từ đó chứ”.

“Vậy thì cậu vẫn phải thay đổi cách xưng hô đi”.

Kiều Doanh nghĩ rằng Thương Trọng Bá có thế đang làm nông ở quê.

Còn cô và Thương Chính sống trong thành phố, nên tạm thời bọn họ không gặp mặt thường xuyên hàng ngày được.

Cô đã nghĩ đến việc sửa sang lại căn phòng sau khi giao lại nó, rồi đón Thương Trọng Bá đến ở chung, nhưng đó sẽ là chuyện của khoáng một năm sau.

Chuyện thay đổi cách xưng hô đến lúc đó nói sau vậy.

Nhưng vào đêm hôm đó, Thương Trọng Bá đã đến căn nhà thuê của cô.

Tay trái Thương Trọng Bá cầm một con gà còn tay phải thì cầm một con vịt, cả hai đều còn sống, sau lưng ông ấy còn cõng một giỏ rau.

Nếu không phải tạm thời chưa thể cho Kiều Doanh biết được thân phận của mình, Thương Trọng Bá còn muốn đem hết những thứ bổ dưỡng đắt tiền nhất trong nhà đến đây, thậm chí còn muốn gọi chuyên gia dinh dưỡng tới đây bồi dưỡng thân thể Kiều Doanh.

Trông con bé gầy như vậy!

Gầy như vậy, đến lúc sinh cháu trai cho ông ấy, chắc chắn sẽ rất vất vả.

‘Thương Chính vẫn chưa về sao?”, Thương Trọng Bá đem gà vịt bước vào cửa.

Kiều Doanh vội vàng đỡ lấy rổ rau tươi trên lưng giúp ông.

Lúc này, một con vịt trong tay Thương Trọng Bá bỗng xoẹt một tiếng, sau đó là một bãi phân vịt rơi xuống mặt đất.

Sàn nhà mà Kiều Doanh đã lau rất sạch sẽ, ngay lập tức bị làm bẩn.

Đối với người đã rút lui khỏi công việc quản lý tập đoàn, ngày ngày chỉ hứng thú quan tâm đến việc nuôi gà nuôi vịt như Thương Trọng Bá, phân vịt đối với ông từ lâu đã chẳng có gì to tát rồi.

Ông ấy VỘI quỳ xuống lấy khăn giấy lau sạch.

“Không sao, không sao”. Kiều Doanh cũng ngồi xổm xuống: “Chú Thương, để cháu dọn cho là được rồi, chú mau ngồi xuống đi, chú đi đường mệt rồi”.

Con gái trong thành phố nhìn thấy phân vịt chắc chắn sẽ tránh ra thật ra, gớm chết đi được.

Nào có giống Kiều Doanh đây không chê mình phiền hà, lại còn rất quan tâm ông ấy.

Đây là điều mà Thương Trọng Bá rất thích ở Kiều Kiều: “Vẫn còn gọi là chú hả?”

Kiều Doanh ngẩng đầu:”… Bố!”

“ơi!”, Thương Trọng Bá vui mừng khôn xiết.

Bảy năm trước, khi ông ấy và Kiều Doanh cùng trải qua thời khắc sinh tử, ông đã từng nghĩ, nếu một cô gái dũng cảm tốt bụng như vậy có thể trở thành con dâu của mình thì thật tốt biết bao.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!