“Ông là Hóa Cảnh hậu kỳ?”
Diệp Đông mở miệng mang vẻ dò hỏi.
Văn Cửu Đao gật đầu, nói: “Nói chính xác, tôi chỉ còn cách Đại tông sư một bước!”
Trong lòng đám người Khương Lập Miên và Thôi Định Chu chấn động.
Đại tông sư là gì?
Hóa Cảnh đỉnh phong chính là Đại tông sư!
Số Đại tông sư thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ai cũng chống đỡ được cơ nghiệp của cả gia tộc trăm năm.
Mấy người ông cụ Lưu Phong Hoa, Lưu Quốc Nghiệp và Thôi Định Chu đều thầm lo lắng cho Diệp Đông.
Bọn họ biết Diệp Đông đã là tông sư.
Nhưng trong lòng bọn họ, Diệp Đông còn quá trẻ, cùng lắm cũng chỉ đến được Hóa Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Thế nhưng.
Bây giờ bọn họ cũng không dám nói linh tinh.
Họ nói linh tinh sẽ chỉ làm xáo trộn tâm trạng của Diệp Đông.
Tâm trạng ảnh hưởng rất lớn đến một võ giả ở trình độ như Diệp Đông.
Văn Cửu Đao lại mở miệng nói tiếp.
“Thế nên, vừa nãy vốn tôi muốn lấy chiêu thức của cậu giúp tôi tiến thêm một bước, thậm chí tôi còn bằng lòng cho cậu một cơ hội…”
“Tiếc là cậu lại không trân trọng!”
Văn Cửu Đao khẽ lắc đầu.
Hoàn toàn đánh giá như một cường giả.
Nghe thấy lời Văn Cửu Đao vừa nói, nội tâm Khương Lập Miên khẽ run lên.
Nếu vừa rồi Diệp Đông cung kính với Văn Cửu Đao một chút, rất có thể ông ta sẽ tha thứ cho Diệp Đông.
“Diệp Đông à Diệp Đông, không thể không nói, mày đúng là tự tìm chết. Tự tìm đường chết, trời đất không tha!”
Sâu trong lòng Khương Lập Miên đang gào thét, đồng thời, trên mặt ông ta cũng lộ vẻ hưng phấn.
Văn Cửu Đao nói vậy, chứng tỏ ông ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho Diệp Đông.
“Ông dám chắc mình sẽ lấy được chiêu thức của tôi?”
Diệp Đông lại mở miệng lần nữa.
Mấy người Khương Lập Miên đều nhìn Diệp Đông như nhìn một thằng ngốc.
Nếu Văn Cửu Đao đã nói vậy, chứng tỏ chắc chắn ông ta có hàng trăm cách bắt Diệp Đông giao chiêu thức của anh ra.
Văn Cửu Đao khẽ lắc đầu.
“Cậu đúng là rất ngông!”
“Vừa nãy cậu không ngừng ngỗ nghịch với tôi, mà tôi vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu, có nghĩa là tôi đã nắm mọi thứ của cậu trong lòng bàn tay.”
“Cậu nghĩ giao ra chiêu thức rồi bị phế thì thoải mái hơn, hay để bổn tôn dụng hình cho cậu hưởng thụ cảm giác đau muốn chết?”
Nói rồi, không biết từ bao giờ trong tay Văn Cửu Đao đã xuất hiện một thanh đao sáng loáng.
Đao dài ba thước.
Tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Chỉ là lưỡi đao tỏa ra ánh sáng âm u, chứng minh lưỡi đao này đã nếm máu tươi của không dưới một trăm người.
“Lão già đần độn, ông muốn đánh thì đánh, càm ràm lắm thế làm gì?”
Có vẻ Diệp Đông hơi cạn lời, khẽ lắc đầu.
Câu này đã hoàn toàn chọc giận Văn Cửu Đao.
“Nhãi con, cậu chọc giận tôi thành công rồi đó!”
Thanh đao dài trong tay Văn Cửu Đao lóe lên, hàn quang lập lòe.
Ngay lập tức, cả người Văn Cửu Đao đã hóa thành tàn ảnh.
Từng luồng sát khí lạnh thấu xương bao trùm khắp đại sảnh.
Mấy người bình thường đã căng thẳng đến mức không hít thở nổi, thậm chí ngất xỉu trên đất.
Ngay cả mấy người ông cụ Lưu Phong Hoa và Thôi Định Chu cũng không mở nổi hai mắt, không thể nhìn thẳng.
Trong thâm tâm, bọn họ lại vô cùng lo lắng.
Bùm bùm bùm!
Cùng với bóng dáng không ngừng chớp nhoáng là tiếng nổ vang.
Như tiếng pháo nổ, nhưng còn vang dội hơn thế.
Rõ ràng là tiếng thân đao gõ lên thân người.
Cả quá trình chỉ kéo dài mười mấy giây.
Bùm!
Một âm thanh như súng thần công bắn ra.
Đoàng! Rầm!
Những tiếng đánh nặng nề.
Thậm chí một bức tường bên ngoài đã phát ra tiếng sụp đổ.
Ở hiện trường, âm thanh chiến đấu đã tạm dừng.
Mấy người ông cụ Lưu Phong Hoa lập tức mở to hai mắt.
Hiện trường trong đại sảnh.
Không một bóng người.
Chỉ có hình dáng Văn Cửu Đao cầm đao ngạo nghễ đứng đó.
Khương Lập Miên cũng vừa kinh ngạc vừa hưng phấn mà nhìn ra ngoài.
Bức tường bên ngoài đã bị tác động vỡ mất một miếng.
Gạch cũng rơi xuống.
“Tiểu Phong!”
Ông cụ Lưu Phong Hoa hét lớn.
“Tên khốn kiếp này, tao liều mạng với mày!”
Lúc này, ông cụ Lưu Phong Hoa chỉ thấy lo lắng cho Diệp Đông và phẫn nộ vì Văn Cửu Đao.
Ông không còn quan tâm liệu Văn Cửu Đao có phải tông sư võ đạo vô cùng cường đại, ông chỉ muốn báo thù cho cháu ngoại mình.
Đúng lúc ấy.
“Khụ khụ!”
Mấy viên gạch nằm rải rác ở nơi xa xa bỗng chuyển động, còn phát ra mấy tiếng ho khan.
Ngay sau đấy.
Mấy viên gạch chuyển động.
Diệp Đông chậm rãi đứng dậy từ trong đó.
Quần áo trên người Diệp Đông đã rách mất mấy miếng.
Nhưng không phải bị đao cắt trúng.
Mà là bị luồng khí lạnh của lưỡi đao xé rách.
Trước ngực, sau lưng, hai cánh tay, thậm chí trên cổ Diệp Đông tràn đầy vết bầm tím, thậm chí một số nơi còn tím đậm tụ máu.
“Ông ngoại, cháu không sao, đừng lo.”
Lúc nói câu này, Diệp Đông nở một nụ cười.
Đồng thời, anh cũng đi về phía đại sảnh.
Chỉ là lúc anh đi lại, hai chân đều phát run.
Có thể thấy, chắc chắn hai chân anh cũng đã phải chịu áp lực nặng nề.
“Tiểu Phong!”
Mấy người ông cụ Lưu Phong Hoa và Lưu Quốc Nghiệp đều hét thất thanh.
“Ông ngoại, cậu, cháu không sao thật mà! Cháu chỉ để lão già này tiện thể giúp cháu đả thông kinh mạch tí thôi!”
“Tuy thực lực ông ta cũng tàm tạm, nhưng miễn cưỡng đủ dùng…”
Trên mặt Diệp Đông nở một nụ cười, nói.
Đối với Diệp Đông, đây là lời thật, thật sự!
Lần trước lúc ở nhà tổ của Lý Diệu Thần ở Khế Lệ.
Lúc tắm nước thuốc, cuối cùng anh đã đột phá.
Nước thuốc đó bị anh hấp thu.
Nhưng mới chỉ nói là hấp thu được chứ chưa thể luyện hóa được hết.
Bởi vì vẫn còn một ít nước thuốc anh hấp thu được vào những mao mạch cực nhỏ, nhưng lại không thể vận chuyển hấp thu hoàn toàn.
Cần có ngoại lực đè nén, phá vỡ, tiến hành trợ giúp một chút…
Mà đối với Diệp Đông, anh không chỉ mạnh võ đạo mà cơ thể cũng được rèn luyện mạnh mẽ, thế nên anh có yêu cầu rất cao với sức mạnh của ngoại lực.
Ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ…
Mà vừa hay Văn Cửu Đao lại phù hợp yêu cầu.
Thế nên.
Câu Diệp Đông nói là sự thật.
Nhưng trong mắt mấy người ông cụ Lưu Phong Hoa, Diệp Đông chỉ đang mạnh mồm, không muốn làm họ lo lắng, đang an ủi họ mà thôi.
Hơn nữa.
Trên mặt Văn Cửu Đao cũng nở một nụ cười lạnh.
Trong mắt ông ta, Diệp Đông chỉ là con vịt chết mạnh miệng.
Là thiếu niên đắc chí, ngông cuồng không chịu nhận thua.
“Diệp Đông, vừa nãy, tôi đã đánh cậu tổng cộng một trăm lẻ tám nhát.”
Văn Cửu Đao nói mấy chữ như từ hư không, chấn động màng tai.
Cơ bắp trên mặt mấy người ở đó đều run rẩy.
Mười mấy giây đánh ra một trăm lẻ tám nhát.
Tốc độ này phi thường!
Văn Cửu Đao nói tiếp: “Cậu nghĩ là cậu trốn được một trăm lẻ tám nhát tôi đánh ra này nên lưỡi đao mới không chém trúng cậu à?”
Văn Cửu Đao khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười lạnh.
“Chẳng qua tôi cố ý dùng thân đao đánh cậu thôi.”
“Chỉ vì tôi sợ còn chưa hỏi được thứ tôi muốn đã vô tình giết chết cậu!”
Lúc nói câu này, trông Văn Cửu Đao tràn ngập cảm giác cô liêu như thể Độc Cô Cầu Bại.