Lọc Truyện

Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 Hoàng Tử Bình hơi nheo mắt lại, đó là Nguyễn Vinh, anh ấy nói: “Tổng giám đốc Hoàng 

“Anh Phong” Anh gật đầu chào hỏi. 

Nguyễn Vinh gặp anh thì thấy không ngạc nhiên gì, lần trước khi ăn cơm thì Tiêu Đông Hoàng từng nhắc đến dự án hợp tác của công ty Lam Tuyết Giang với Hoàng thị, vậy nên anh ấy chẳng nghĩ nhiều mà hỏi: “Vừa khéo anh cũng tới công ty của Tuyết Giang, có thể phiền anh giúp tôi đưa một vài món đồ cho em ấy không?” 

“Được chứ.” Hoàng Tử Bình lạnh nhạt nói. 

“Tôi vốn định đi lên nhưng bên đội gọi tới bảo mau chóng thu xếp đồ đạc về New York!” Nguyễn Vinh bất 

lực lắc lắc điện thoại, sau đó anh lấy một thứ từ trong túi áo ra:“Tối hôm kia Tuyết Giang để quên đồ ở chỗ tôi, phiền anh rồi!” 

Anh ấy hơi thả nhẹ tay ra, kim cương phát sáng lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời. 

Nơi khóa của dây chuyền vàng bị cầm lấy khiến chiếc chìa khóa như cánh hoa hướng dương rủ xuống. 

Đồng tử Hoàng Tử Bình co lại. 

Khi giờ nghỉ trưa tới thì Lam Tuyết Giang chạy từ phòng làm việc ra. 

Khi rời khỏi cửa xoay của tòa nhà, cô dễ dàng tìm được con Land Rover màu trắng đỗ trước tòa nhà, cách một lớp kính thủy tinh cô vẫn có thể thấy gò má cương nghị của Hoàng Tử Bình. 

Cô chạy qua đó rồi mở cửa xe chui vào trong. 

Lam Tuyết Giang đeo dây an toàn, giọng điệu mang sự vui vẻ nói: “Này, anh đợi lâu rồi chứ?” 

Hoàng Tử Bình không trả lời cô, anh chỉ lạnh lùng liếc có một cái. 

Đôi mắt sâu thẳm đen láy như được nhuộm mực, tăm tối không chút ánh sáng. 

Lam Tuyết Giang không khỏi ngẩn người, khi cô muốn lên tiếng thì bỗng anh đạp ga lái con Land Rover phi thẳng vào trong đám xe cộ đi lại. 

Phong cảnh ngoài cửa xe vụt qua, cô ngắm từng cảnh bên đường, sắp đến trung tâm thương mại MYKAL đằng trước không xa, nhưng con Land Rover lại không có ý dừng lại, cũng chẳng vòng vào cổng của hầm để xe mà đi thẳng qua luôn. 

Các tòa nhà ngày càng xa vời hắt lên trên gương hậu. 

Lam Tuyết Giang kinh ngạc giơ ngón tay chỉ:“Chúng ta đi...” 

Hoàng Tử Bình giả như không nghe thấy gì mà vẫn nhìn về phía trước tiếp tục chuyên tâm lái xe. 

Sau khi đi được khoảng hơn mười phút thì cuối cùng con xe cũng dừng lại ở cậu Giang, tầm mắt ở nơi đây rộng lớn thênh thang, nước sông đón đó dập dềnh, thi thoảng trên sống còn có thuyền du ngoạn và vài con thuyền trôi qua. 

Hoàng Tử Bình kéo cần gạt xe rồi tắt xe đi. 

Anh không nói câu nào mà lấy một điếu thuốc từ hộp ra đưa lên miệng rồi châm thuốc, anh kéo cửa kính xuống một nửa để gió sông Giang lùa vào đem những khói thuốc trắng bay đi. 

Dáng vẻ im lặng hút thuốc như cảm xúc vô cảm trên mặt anh vậy, khiến người ta không lường được. 

Lam Tuyết Giang ngồi bên cạnh bí bách cắn môi, cô khẽ hỏi: “Hoàng Tử Bình, chúng ta không đi mua dây chuyền à?”. 

“Ừ” Hoàng Tử Bình lạnh nhạt đáp. 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!