Tất cả bọn họ lúc này đều phấn chấn tinh thần, giúp Tần Tranh đẽo đá, cắt một loạt đá, cuối cùng thậm chí còn ra ngoài mua dụng cụ điêu khắc.
Một đêm, không ai ngủ!
Khi trời vừa hửng sáng, mọi người ngẩng đầu liền thấy Tần Tranh đã thu dọn đồ đạc vào hộp.
Khi nhìn thấy tác phẩm khắc màu xanh lá cây trong hộp, tất cả bọn họ đều sửng sốt.
“Cái này…Cái này là cậu thức cả đêm điêu khắc sao?” Đàm Thành Huân không dám tin.
Trong mắt Sở Hiểu Đồng tràn đầy sự nghi hoặc, loại thủ công này, căn bản không thể là người mới làm ra được!
Tần Tranh đậy nắp lại: “Thành công hay không còn phụ thuộc vào trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay.”
Tần Tranh đem hộp đưa cho Từ Chí: “Lần này nếu lại bị vỡ, tôi cũng không thể làm gì được nữa.”
Từ Chí nhận lấy, tay run run, giọng nghẹn ngào nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ để mắt tới nó, ai dám đụng vào, tôi sẽ bóp cổ người đó!”
Lão này cũng sợ rồi.
Tần Tranh mỉm cười, nhìn Từ Chí mang đồ đi, mới cảm thấy nhẹ nhõm, bận rộn cả một đêm, anh cũng quá mệt mỏi rồi.
Đánh giá cuối cùng là vào buổi tối, và bây giờ chỉ là bình chọn của khán giả, không có tác dụng gì.
“Cậu Tần, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi ra ngoài đây.” Đàm Thành Huân dẫn Đàm Tử Khâm và những người khác đi ra ngoài, không dám quấy rầy Tần Tranh.
Sự chuyển biến thái độ này khiến Tần Tranh bất đắc dĩ nở nụ cười, liền đi tới nằm ngủ trên chiếc sô pha.
Tới lúc đánh giá buổi chiều anh mới đi ra ngoài.
Và lúc này, toàn bộ hội trường đã chật kín người.
Hai người đàn ông mặc vest của ban tổ chức cũng ở đó, sự việc ngày hôm qua bọn họ đã tường thuật lại một cách trung thực.
“Tổng giám đốc Hà, vậy Đàm Ký?”
Ở cửa sau của phòng triển lãm, ông chủ của châu báu Nguyên Phúc đứng xoa xoa tay bên cạnh Hà Hồng Khang.
Hà Hồng Khang lấy ra một điếu thuốc, ông chủ châu báu Nguyên Phúc vội vã châm lửa.
“Yên tâm đi, tác phẩm triển lãm của bọn họ tôi đã phái người đi tiêu hủy rồi, người muốn trừng trị bọn họ rất nhiều không chỉ có anh, người của nhà họ Lăng cũng đã tới chào hỏi tôi rồi.”
“Quán quân lần này nhất định phải thuộc về thành phố Giang Thị chúng ta.” Hà Hồng Khang cười nhạt, “Một thành phố nhỏ chết tiệt, cũng muốn đứng trên đầu thành phố Giang Thị giở trò lưu manh, cũng không xem xem người phụ trách lần này là ai.”
Ông chủ châu báu Nguyên Phúc lập tức cười ha hả: “Cám ơn Tổng giám đốc Hà, cám ơn Tổng giám đốc Hà!”
“Việc này không cần nói nữa, đi đi.”
“Được được.”
Ngay khi hai người tách ra, Hà Hồng Khang đi về phía phòng triển lãm, khóe mắt khinh thường liếc nhìn tủ kính của Đàm Ký, nụ cười khinh bỉ nơi khóe miệng còn chưa nhấc lên, lập tức đông cứng lại trên mặt!
Bịch.
Điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, ông ta không thể tin nhìn chằm chằm vào tủ kính!
“Người đâu!” Ông ta hét lên, nhân viên lập tức chạy đến.
“Tổng giám đốc Hà có gì sai bảo?”
“Tủ kính của Đàm Ký đã xảy ra chuyện gì?” Hà Hồng Khang túm lấy cổ áo nhân viên, chỉ vào tủ kính và hét lớn.
“Tổng giám đốc Hà, đó là người của Đàm Ký bỏ vào, người đó vẫn đang đứng bên cạnh.” Nhân viên sợ hãi tái mặt.
Khi Hà Hồng Khang nghe thấy điều này, ông ta bỏ người này ra và đi về phía xa.
Và vào lúc này ông ta mới phát hiện ra, trong tủ trưng bày của Đàm Ký, số lượng phiếu bầu cho vật phẩm triển lãm đang tăng lên, thậm chí là cao nhất trong hội trường!
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy!
Ông ta rõ ràng là sai người đi phá vỡ rồi, chẳng lẽ đây là sản phẩm dự phòng của bọn họ sao?
Không thể nào!
Hôm qua ông ta đã sai người đi điều tra, hoàn toàn không có tác phẩm điêu khắc thứ hai nào cả!