Lọc Truyện

Đệ Nhất Binh Vương - Tần Xuyên (FULL)

Trong lúc Tân Xuyên đang trò chuyện với Trương Tân Hiên, hai cảnh sát trang bị súng vội vã chạy vào toa tàu, lập tức biết được tình hình.

Sĩ quan cảnh sát thuộc lực lượng cảnh sát đường sắt, trước đây thuộc sự quản lý của cục đường sắt, nhưng bây giờ thuộc hệ thống công an. Địa điểm làm việc là ở trên tàu, mỗi chuyến tàu thường được trang bị hai cảnh sát, hai cảnh sát thay ca cho nhau.

Bởi vì trên tàu thường không có tội phạm quá hung ác, nhiều nhất cũng chỉ bắt được một số tên trộm. Công việc của cảnh sát đường sắt dễ dàng và an toàn hơn nhiều so với cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm, và đồng thời, năng lực cá nhân của họ tương đối yếu.

Trong tình huống như vậy, sau khi biết chuyện vừa xảy ra, hai viên cảnh sát đầu cảm thấy sợ hãi.

Nếu súng gây mê băn trúng bộ phận trọng yếu, cũng sẽ chết người!

“Đồng chí, cảm ơn đồng chí đã hành động dũng cảm, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”

Mặc dù sợ hãi nhưng một cảnh sát vẫn chủ động đi tới trước mặt Tần Xuyên, đưa tay ra và nói với vẻ biết ơn.

“Không có gì.”

Tần Xuyên đứng dậy nắm tay viên cảnh sát, nhắc nhở: “Thủ phạm là một sát thủ chuyên nghiệp, để đảm bảo an toàn, tốt nhất các anh nên đánh ngất hắn trước khi đưa đến đồn cảnh sát”

Sát thủ chuyên nghiệp?

Nghe được bốn chữ này, sắc mặt hai cảnh sát lại thay đổi, sau đó bọn họ càng thêm cảm kích Tân Xuyên!

Suy cho cùng, với khả năng của họ, ngay cả khi có súng trong tay cũng chưa chắc có thể đối phó được với những sát thủ chuyên nghiệp, có khả năng họ sẽ thiệt mạng!

Họ rất cảm kích đồng thời cũng có chút tò mò về thân phận của Tần Xuyên.

Tuy nhiên...

Tò mò thì tò mò, họ cũng không hỏi thêm, mà có chút ngượng ngùng nói: “Đồng chí, để điều tra tình huống cụ thể của vụ án, sau khi tàu đến ga Hoa Đông, còn phải làm phiền hai người hợp tác cùng đến đồn cảnh sát để lập biên bản.”

“Được”

Tân Xuyên mỉm cười gật đầu, biểu thị anh sẵn sàng hợp tác.

Hai mươi phút sau.

Tiếng còi rất to vang lên, đoàn tàu mà Tân Xuyên đang đi bắt đầu giảm tốc độ, tiến vào nhà ga Hoa Đông.

Tần Xuyên và Trương Tân Hiên đã sớm ởi tới cửa tàu, chuẩn bị xuống tàu.

Hai viên cảnh sát cũng đang áp giải sát thủ trung niên đứng một bên.

Để đề phòng, hai viên cảnh sát đã làm theo lời khuyên của Tần Xuyên, dùng báng súng đánh bất tỉnh sát thủ trung niên. Hơn nữa còn chưa yên tâm, họ lại dùng kim châm gây mê đâm một cái, đồng thời còng tay ông ta lại, có thể nói là ba tầng bảo hiểm.

Ngay khi tàu dừng lại, Tân Xuyên nhìn qua kính cửa sổ thấy trên sân ga có gần hai mươi người đứng, chia làm hai phe.

Một phe là cảnh sát, tổng cộng có năm người, trong đó còn có một nữ cảnh sát, dáng người cao gầy, toàn thân tràn ngập cảm giác hiên ngang.

Một phe khác là một nhóm đàn ông mặc đồ đen đứng phía sau một người đàn ông mặc trang phục thời nhà Đường.

Những người đàn ông đó đều cao to vạm vỡ, dáng vẻ rắn rỏi, ánh mắt chứa sát khí, đeo tai nghe không dây. Thân hình thẳng tắp như một khẩu súng, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, thoạt nhìn có vẻ được huấn luyện bài bản.

Mà người đàn ông đứng đầu mặc trang phục thời nhà Đường đang cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác trầm tĩnh uy nghiêm.

“Đây hẳn là cha của Trương Tân Hiên”

Trong lòng Tần Xuyên nghĩ vậy, sau đó anh nghe một tiếng “cạch”, cửa tàu mở ra, hai cảnh sát áp giải sát thủ trung niên xuống xe trước, đi thẳng đến chỗ năm cảnh sát.

“Hiên Hiên!”

Cùng lúc đó, người đàn ông mặc trang phục thời Đường bước nhanh đến, ôm lấy Trương Tân Hiên vừa bước xuống tàu.

“Xin lỗi con, Tân Hiên, cha nên đi ra ngoài cùng con...”

Người đàn ông mặc trang phục thời Đường nhẹ nhàng võ lưng Trương Tân Hiên rồi nói lời xin lỗi.

“Con không sao mà”

Trương Tân Hiên ra vẻ bình tĩnh mỉm cười, sau đó thoát khỏi vòng tay của người đàn ông mặc trang phục thời Đường, chỉ vào Tân Xuyên đang đứng phía sau rồi nói:

“Cha, đây chính là người đã cứu con mà con kể với cha trong điện thoại.”

Xoạt!

Nghe thấy lời nói của Trương Tân Hiên, người đàn ông mặc trang phục thời Đường và người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng bên cạnh, cùng với mười hai người đàn ông áo đen phía sau ông ta đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Tân Xuyên.

Khi nhìn thấy cánh tay thon dài, các khớp xương nhẫn nhụi, lòng bàn tay chai sạn và thái dương nâng lên, đồng tử của người đàn ông trung niên đeo kính và mười hai người đàn ông áo đen lập tức co rút lại!

“Anh bạn trẻ, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi”

Ánh mắt người đàn ông mặc trang phục thời Đường cũng ngưng trọng lại, sau đó bước lên phía trước, chủ động duỗi tay phải về phía Tân Xuyên, cảm kích nói.

“Tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí.”

Tần Xuyên bắt tay người đàn ông mặc trang phục thời Đường, có thể cảm nhận rõ ràng khớp xương của đối phương rất bằng phẳng, đây chắc là kết quả của việc luyện tập quyền anh thường xuyên.

Lời nói của Tần Xuyên vang lên bên tai, nhìn vẻ mặt không để tâm của Tần Xuyên, người đàn ông mặc trang phục thời Đường giật mình trong chốc lát, sau đó mới ý thức được, đối phương có lẽ còn chưa biết thân phận của ông.

Sau đó, ngay khi người đàn ông mặc trang phục thời Đường chuẩn bị giới thiệu bản thân thì có hai cảnh sát đi về phía bên này, trong đó có nữ cảnh sát.

Ngoài ra, Tân Xuyên còn nhạy bén nhận ra nữ cảnh sát vừa đi vừa nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ thời Đường với ánh mắt không mấy thân thiện, tràn đầy địch ý với người đàn ông mặc đồ Đường.

“Đội trưởng Chu, mặc dù con gái tôi không bị thương nhưng cũng bị hoảng sợ, tâm tình không ổn định, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm. Tôi đưa nó về trước, sau đó tôi sẽ đến chỗ của cô để trình báo, cô thấy được không?”

Nhìn thấy hai cảnh sát đi tới, người đàn ông mặc trang phục Đường buông tay Tần Xuyên ra, trầm giọng nói với cảnh sát dẫn đầu, mặc dù là giọng điệu dò hỏi nhưng lại cho người †a cảm giác không thể thay đổi.

“Được, ngài Trương, tôi xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện này!”

Đội trưởng Chu gật đầu, sau đó liều mạng nháy mắt với nữ cảnh sát bên cạnh, sợ nữ cảnh sát sẽ nói lung tung khiến người đàn ông trước mặt tức giận.

Bởi vì hắn biết nữ cảnh sát tên Vương Mạnh Nam bên cạnh không biết đứt sợi dây nào mà từ khi vào đội cảnh sát hình sự cô liền bí mật điều tra người đàn ông mặc trang phục thời Đường, cố gắng tìm ra sai phạm để lật đổ ông ta.

Mà tập đoàn Bạch Hùng do người đàn ông mặc trang phục thời Đường nắm quyền có tài sản hơn 10 tỷ, đây là doanh nghiệp xám duy nhất ở Hoa Đông!

Rồng ở Hoa Đông!

Đây là danh hiệu kính trọng mà cả vùng Dương Tử và thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ dành cho người đàn ông mặc trang phục thời Đường.

Không ngoa khi nói rằng chỉ cần người đàn ông mặc trang phục thời Đường này dậm chân, thế giới ngầm ở Hoa Đông sẽ rung chuyển!

Địa vị của ông ở Hoa Đông và thậm chí ở cả thế giới ngầm Dương Tử có thể so sánh với Đỗ Nguyệt Khuê cùng Hoàng Kim Vinh trong thời chiến loạn.

Một ông trùm lớn như vậy sao có thể bị một cảnh sát nho nhỏ kéo xuống đài?

“Anh bạn trẻ, tôi tên là Trương Bách Hùng.”

Trương Bách Hùng không để ý đến đội trưởng Chu nữa, lấy ra một tấm danh thiếp làm bằng vàng ròng đưa cho Tần Xuyên:

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!