Lọc Truyện

Dạo Bước Phồn Hoa - Cố Lang Hoa - Lục Anh

Chương 306:

 

Lục Anh nói: “Ta biết, phụ thân và mẫu thân ta làm ra loại chuyện đó, nhất định đã khiến muội chán ghét Lục gia, ta cũng từng nói với muội, ta sẽ chuyển khỏi Lục gia, nhưng hiện tại, phụ thân ta đã mất rồi, Vương thị cũng ở lại am ni cô không ra khỏi cửa, tổ phụ mặc dù mắt cao hơn đầu, suy cho cùng người cũng đã không còn tinh lực để quản việc trong nhà…Ta không thể tự thay đổi được xuất thân, ta chỉ có thể nói, bất luận lúc nào muội bước vào cửa Lục gia, quản lý Lục gia đều giao vào tay muội, muội muốn làm gì, ta đều sẽ ở bên cạnh muội.”

 

“Lang Hoa, chúng ta từ nhỏ đã bên cạnh nhau, muội hiểu rõ tâm tư của ta, ta cũng hiểu rõ muội… cũng không phải là nhắm mắt gả bừa, chúng ta cứ như vậy chăm sóc lẫn nhau… cho đến già, có được không?”

 

Một màn này, không duyên cớ mà trùng hợp với kiếp trước.

 

Trong kiếp trước, Lục Anh cũng kéo tay nàng như vậy, ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói với nàng, “Chúng ta cứ như vậy, chăm sóc lẫn nhau, cho đến già, có được không?”

 

Lúc đó nàng mỉm cười đáp lại hắn: “Được.”

 

Lang Hoa nhìn Lục Anh, đời này, bọn họ thực sự có thể giống như kiếp trước cứ như vậy mà bầu bạn với nhau được sao? Bây giờ nàng không thể đưa ra được đáp án, “Lục Anh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan hệ giữa Lục gia và Cố gia đã không thể như trước, muội cũng không biết rốt cuộc chúng ta có thể qua được ải này hay không, muội chỉ có thể hứa với huynh, muội sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.”

 

Dù Lục Anh đang cười, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, giọng nói ôn hòa khác thường, “Muội cứ đến Ngân Châu trước đi, ta sắp xếp xong mọi chuyện bên này sẽ qua đó, ta sẽ đến nhận lỗi với Thế thúc, xin Thế thúc tha thứ cho Lục gia.”

 

Trong lòng Lang Hoa căng thẳng, không tự chủ được nói: “Lục Anh, huynh không cần thiết phải làm như vậy, chúng ta…”

 

Lục Anh nói: “Ta muốn cưới muội, đó là bổn phận của ta, có lẽ muội còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu được, nam nhân đời này chỉ có một việc, đó là thành gia lập nghiệp.”

 

Nói xong, Lục Anh lui về phía sau hai bước, “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai ta sẽ tới tiễn muội ra khỏi thành, ta không mang theo ai bên cạnh cả, ta giao Trình Di cho muội, hắn cũng coi như từng trải, lỡ có chuyện gì, còn có thể giúp đỡ.”

 

Lục Anh nói xong cáo từ rời đi.

 

Lang Hoa quay vào phòng nằm lên giường, nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được.

 

Vì sao vậy?

 

Lục Anh bày tỏ tấm lòng với nàng, nàng ngược lại có loại cảm giác bị ép buộc phải đưa ra lựa chọn. Nhưng nàng có gì để chọn đây? Gả hay không gả, thật sự khó như vậy sao?

 

 

Tường thành Diêm Châu lung lay trong gió như sắp đổ, lớp vỏ đồng bao bọc ngoài cổng thành, nếu như không có xà ngang và xe chắn chống đỡ, e rằng đã sớm đổ rồi.

 

Bùi Khởi Đường dặn dò phó tướng, “Hạ chiến thư với Lý Thường Hiển, trưa mai quyết chiến trước thành.”

 

Hoài Nam Vương nhìn dáng điệu uy vũ của Bùi Khởi Đường không khỏi ngẩn ra, “Cháu nói cái gì? Ngày mai muốn quyết chiến với Lý Thường Hiển? Cháu điên rồi phải không?”

 

Bùi Khởi Đường cười nói: “Chúng ta không đủ nhân thủ, cứ tử thủ như vậy sẽ bị Lý Thường Hiển bao vây đến con kiến chui cũng không lọt, cho nên trước lúc đó không bằng giành lấy thế chủ động.”

 

Những lời tên tiểu tử này nói là thật hay giả?

 

Binh mã thì ít như vậy lại đi quyết chiến với Lý Thường Hiển thì khác nào tự sát, ông ta không tin Bùi Khởi Đường lại ngốc như vậy.

 

 

Lý Thường Hiển đọc qua chiến thư một lượt không khỏi bật cười.

 

Đúng là chán sống rồi.

 

Đánh thắng một trận liền dương dương tự đắc gửi chiến thư tới, một tiểu tử nhãi nhép vắt mũi chưa sạch lại dám khiêu khích hắn ta, hắn ta đường đường là Hoàng đế Đại Hạ lại sợ tên tiểu tử như hắn sao.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!