Lọc Truyện

Dạo Bước Phồn Hoa - Cố Lang Hoa - Lục Anh

Chương 263:

 

Đông Bình nói xong hành lễ với Lý Thường Hiển, xoay người đi ra ngoài.

 

Thị vệ bên ngoài điện rút loan đao ra ngăn ở trước mặt Đông Bình, Đông Bình cười nhạo một tiếng, từng bước một tiến về phía trước, lưỡi đeo sắc bén cuối cùng thua trận, vạch ra, Đông Bình ung dung biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

 

Từ Tùng Nguyên ở dịch trạm kiểm tra văn thư Tây Hạ đưa tới, hồi lâu ông ta nhíu mày lại, “Ta cảm thấy không đúng lắm.”

 

Phụ tá Trịnh Trọng bên cạnh vội vàng tiến lên, “Lão gia có phải cảm thấy Tây Hạ là đang qua loa lấy lệ với chúng ta hay không? Trong văn thư toàn nói ra vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể đến.”

 

Từ Tùng Nguyên gật gật đầu, “Theo lý thuyết, chúng ta đưa quốc thư tới, hai nước hòa đàm cũng coi là có kết quả, sau khi Hoàng đế Tây Hạ ban quốc yến, thì nên để cho chúng ta cầm văn thư thông quan trở về Đại Tề, bây giờ lại bởi vì mấy chi tiết như vậy mà sửa đi sửa lại.”

 

Mười mấy năm trước ông ta đến Tây Hạ căn bản không phải đối mặt với tình hình như vậy, người Tây Hạ đối với văn thư các thứ không quá để ý, lúc ấy ông ta chỉ cảm thấy văn thư có vấn đề, kêu người Tây Hạ sửa đổi, kết quả làm cho người Tây Hạ tức giận, tùy tùy tiện tiện trói ông ta và quan viên lại ném vào phòng chứa củi của dịch trạm.

 

Nhờ có người trông coi phòng chứa củi nhân cơ hội chuốc say người Tây Hạ, thả ông ta đi, còn nói cho ông ta biết Bình Chiêu Hoàng đế chuẩn bị khởi binh đoạt vị, Đại Tề nên thừa dịp Tây Hạ nội loạn thu hồi lại mười lăm tòa thành trì bị Tây Hạ chiếm đoạt, ông ta vì vậy mà lập được công lớn.

 

Lần này và mười mấy năm trước không giống nhau, canh phòng dịch trạm nhìn thì không nhiều, nhưng trên người lại có loại khí thế kiêu dũng, hẳn là binh lính đã trải qua sa trường.

 

Hai nước nếu đã hoà đàm, vì sao còn phải phòng bị như vậy.

 

“Người Tây Hạ có phải là sợ lão gia giống như mười mấy năm trước, nghe ngóng được tin tức quan trọng gì mang về Đại Tề không.”

 

Từ Tùng Nguyên cảm thấy những lời này rất có đạo lý, “Thảo dược bên đó thế nào rồi?”

 

Sắc mặt của Trịnh Trọng có vẻ hơi bất ngờ, “Không phải nô tài nói xấu Cố gia kia đâu, có điều người Cố gia đó sau khi đến Đại Hạ, lại khắp nơi khám bệnh cho người Tây Hạ, gặp ai cũng tán dương dược liệu của tiệm thuốc nhà mình tốt thế nào, thu trở về không ít thảo dược của dân tộc Hồi, cái này cũng quá trắng trợn rồi.”

 

“Giống như lão phu nhân nói vậy, trong lòng Cố gia này luôn nghĩ phải kiếm tiền, nếu không tuyệt sẽ không tới Tây Hạ.”

 

Từ Tùng Nguyên ngày càng không nhìn thấu Cố Lang Hoa đó.

 

Nếu như nói nàng là thương nhân chỉ chăm chăm thu lợi, nhưng lúc ở Trấn Giang lại lấy ra hết tất cả lương thực trong nhà giúp đỡ triều đình, chẳng lẽ cố ý diễn cho Hàn chương xem, để cho Hàn chương nhận nàng làm nghĩa muội?

 

Thương nhân đều biết nên làm gì mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Ngay từ thời Tiên đế, rất nhiều thương nhân lớn đã nhúng tay vào triều đình rồi.

 

Từ Tùng Nguyên nói: “Người bên cạnh Cố đại tiểu thư đều không bình thường, một lang trung như Hồ Trọng Cốt lại ở Cố gia có thể thấy Cố gia vẫn có mấy phần bản lĩnh.”

 

Vừa rồi có tin tức truyền tới, Hồ Trọng Cốt sau khi chữa trị cho Hoàng hậu Tây Hạ, bệnh tình của Hoàng hậu lập tức có chuyển biến tốt, khiến cho người ta kinh ngạc chính là, bởi vì lễ phép nam nữ cách biệt, Hồ Trọng Cốt lại chỉ cách một lớp y phục tiến hành châm cứu cho Hoàng hậu.

 

Cũng bởi vì y thuật của Hồ Trọng Cốt, bây giờ người Tây Hạ mời Đông Bình Trưởng Công chúa tạm thời lưu lại giúp đỡ chữa trị ôn dịch.

 

Trịnh Trọng nói: “Nô tài cảm thấy, cái gọi là chữa trị ôn dịch, cũng là người Cố gia muốn nổi danh, lão gia ngài suy nghĩ một chút, lần này chữa khỏi ôn dịch, ai có thể thu được ích lợi? Dĩ nhiên là Cố gia, từ nay về sau ở nơi biên giới Tây Hạ này, sợ rằng người người đều chỉ nhận thảo dược của Cố gia.”

 

Đây là chuyện rành rành.

 

Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.

 

“Y thuật của Hồ tiên sinh thật là thần kỳ, lần này để cho người Tây Hạ mở to mắt mà nhìn…”

 

“Tiên sinh, bên ngoài lại có người đến xin chữa bệnh, nghe nói là Ti gián gì đó, mời tiên sinh đi dự tiệc.”

 

Hồ Trọng Cốt nói: “Tiệc rượu thì không cần đâu, tối nay ta còn phải đến nhà Ngự sử đại phu…”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!