Lọc Truyện

Dạo Bước Phồn Hoa - Cố Lang Hoa - Lục Anh

Chương 259:

 

Bên ngoài lại truyền tới tiếng của bà tử, “Cứ tưởng nàng ta là một người có thể diện, tự mình đi mà tự tử đi, chúng ta cũng đỡ phải đi chuyến này… ai ngờ nàng ta không biết xấu hổ như vậy, chao ôi… đoạn đường đến Thái Nguyên này đúng là cực khổ mà…”

 

“Đừng nói trong phòng còn có màn trướng, cho dù dùng khố cũng nên treo cổ chết đi…. nàng ta không muốn chết, lẽ nào còn muốn làm làm phu nhân mà sai khiến à!”

 

Hai người nói rồi cười ầm lên.

 

“Nếu là ta, ồn ào ra loại chuyện xấu này, đi tiểu cũng dìm chết mình rồi.”

 

Mặt Vân Nương lập tức căng đỏ lên, trợn mắt, “Sao các ngươi lại dám ăn nói như vậy…”

 

Bà tử nghe được giọng của Vân Nương lập tức cười lên, “Hoá ra Cô nãi nãi cũng nghe được à, vậy cũng chớ để cho chúng ta phí lời nữa, trở lại trong tộc cũng không có lợi cho người đâu, nữ quyến trong tộc phải làm việc bù vào chi phí trong nhà, vất vả như vậy chắc chắn người không chịu nổi đâu.

 

“Đến lúc đó người mới tự tử thì danh tiếng cũng mất rồi, khổ cũng chịu rồi, không có lợi lắm.”

 

Lửa giận của Vân Nương bốc cao ba thước, tiến lên một bước đẩy cửa ra muốn dạy dỗ bà tử kia, hai bà tử nhưng lại vén tay áo lên mặt đầy tàn bạo, “Cô nãi nãi muốn làm cái gì?”

 

Vân Nương bị ánh mắt dữ tợn kia doạ cho lui về phía sau từng bước.

 

“Đang làm cái gì thế?”

 

Một bóng người cao lớn đi tới, hai bà tử nhất thời bị sợ hết hồn.

 

Vân Nương biết giọng nói quen thuộc này.

 

Là Hàn chương.

 

Hàn chương mặc đồ tang đứng ở cách đó không xa, sắc mặt uy nghiêm.

 

Hai bà tử lập tức đổi thành mặt mày vui vẻ nịnh hót, “Tướng quân, chúng nô tỳ tới để đón cô nãi nãi về.”

 

Ánh mắt Hàn chương rơi xuống người Vân Nương, sau đó dửng dưng rời đi, “Ở chỗ khác ta không xen vào, Hàn gia không phải là chỗ các ngươi muốn làm gì thì làm.”

 

Bà tử lập tức khom người cẩn thận, “Tướng quân, là chúng nô tì sai, chúng nô tì sẽ đón cô nãi nãi ra khỏi phủ.”

 

Hàn chương không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài, cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, bà tử mới lại lần nữa thẳng tắp sống lưng, dùng thanh âm quái gở nói, “Cô nãi nãi, đừng nhìn nữa, Hàn Tướng quân bây giờ không có quan hệ với người đâu.”

 

Lúc này Vân Nương mới lấy lại tinh thần, hoá ra nàng vẫn đang nhìn theo Hàn chương.

 

“Đi thôi, người còn luyến tiếc sao?”

 

Luyến tiếc.

 

Nàng lại luyến tiếc cái nhà này từ đáy lòng.

 

 

“Chết rồi sao?” Trên mặt Thái tử lộ ra nụ cười, “Chết thật rồi à?” Không ngờ hắn mới vừa dẫn binh rời khỏi kinh thành, đã nhận được tin tức Vinh Quốc công chết rồi.

 

Quá tốt rồi, cuối cùng cũng chết.

 

Quá dễ dàng cho hắn, cái thứ luôn làm con chó cho Thái hậu, nên chết bi thảm hơn chút, sao lại chết nhẹ nhàng như thế.

 

Thái tử nhìn về phía phụ tá Giang Đồ tiên sinh, “Bên chỗ Lý Thường Hiển có truyền tới tin tức gì không?”

 

“Có,” Giang Đồ tiên sinh cười nói, “Lần này thần đi Tây Hạ gặp được Thường Hiển, hắn cố ý nói với thần, nhất định sẽ không để cho Đông Bình Trưởng Công chúa trở lại Đại Tề, ngài cứ yên tâm.”

 

Thái tử nhíu mày, “Vậy phải có cách giải thích, Bổn cung không thể chỉ dựa vào hắn nói mà coi như xong được.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!