Lúc Nhạc Quân với Trần Cảnh Vũ trên xe về nhà thì điện thoại Nhạc Quân reo lên. Số lạ? Cô vẫn bắt máy: “Alo?”
Đầu giây bên kia người đàn ông đang đứng bên cửa kính căn hộ cao cấp tầng 25, một tay đang vuốt vẻ tấm ảnh cô gái nhỏ. Nghe giọng cô sắc mặt anh dịu đi không ít, anh hạ giọng trầm trầm: “Là tôi! Em đã về chưa?”
“Chú…” Nhạc Quân không ngờ là người đàn ông này nhưng rất nhanh cô bình thường trở lại khẽ giọng mềm mại: “Cháu đang về ạ. Chú có chuyện gì sao?”
Đồng Tư Dật không quan tâm câu hỏi của cô chỉ để ý xưng hô này. Anh không thích cô gọi mình là chú. Anh hơi lạnh giọng một chút thể hiện rõ sự không vừa ý: “Đừng gọi tôi là chú, tôi không già như em nghĩ đâu. Năm xưa tôi nhỏ hơn mẹ em 5 tuổi.”
Nhạc Quân a một tiếng cũng không để ý Trần Cảnh Vũ đang nhíu chặt mày nhìn mình. Cô hơi mất tự nhiên, không xưng chú thì gọi là gì chứ: “Cháu…nhưng chú dù sao vẫn là người…à với mẹ cháu. Nên xưng hô như vậy sẽ hợp lý hơn.”
“Tôi tên Đồng Tư Dật! Em nhớ lấy, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều.” Anh không ép cô việc xưng hô kiểu gì nữa. Dù sao cũng không quan trọng, chỉ là có chút không thích thôi.
“Chú là…Đồng Tư Dật. Là đạo diễn Đồng Tư Dật?” Nhạc Quân kinh ngạc nên giọng cũng lớn hơn bình thường. Mà Trần Cảnh Vũ vừa nghe cái tên này bỗng run lên, tay siết chặt vô lăng. Hắn ta hành động rồi.
Đầu giây bên kia cười khẽ, rất hài lòng với sự kinh ngạc của cô gái: “Đúng vậy! Chính là tôi.”
Nhạc Quân mỉm cười chân thành nói: “Thật may vì chú đã sống tốt.”
Trần Cảnh Vũ vừa nghe cô nói xong anh càng nhíu chặt mày hơn, sắc mặt đã hoàn toàn kém.
Nhạc Quân với Đồng Tư Dật nói thêm vài câu thì cúp máy. Lúc này cô cũng không để ý Trần Cảnh Vũ mà dựa vào ghế nhìn ra ngoài trời. Cô nhìn bầu trời đầy sao, có chăng mẹ cũng là một trong số đó. Cô cười nhẹ, thầm nói với bà rằng “người đàn ông mẹ yêu lúc trẻ đó sống rất tốt, mẹ yên tâm nhé”
Trần Cảnh Vũ thấy cô cúp máy cũng không thèm để ý đến anh, lại không giải thích gì liền lạnh mặt im lặng lái xe về đến nhà.
Nhạc Quân cũng nhận ra anh khác khác nhưng không rõ lắm, không phải lúc ở Bar vẫn tốt sao. Thoáng một cái đã vậy rồi, cô nhớ mình không nói gì mà.
Cô biết rõ như vậy là vì bình thường đưa cô về tới gara dưới tầng hầm anh sẽ đè cô hôn một lúc mới ra khỏi xe, nhưng hôm nay không có. Anh cứ vậy mà đi một mạch vào biệt thự, còn không thèm đợi cô. Cô nghĩ nghĩ từ khi nào tính tình anh cũng sáng nắng chiều mưa thế này, hì có chút trẻ con nha. Nhưng mà không biết nguyên nhân anh bực chuyện gì Nhạc Quân có hơi đau đầu.
Cô đi theo phía sau anh, anh thế mà đi nhanh hơn bình thường. Cái người đàn ông này, rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Còn dám không đợi cô vào thang máy. Nhạc Quân trợn tròn mắt nhìn cửa thang máy đóng chặt mà chửi thầm anh một tiếng. Bỗng cô nhớ nhớ gì đó. Ôi không phải vì cuộc gọi với Đồng Tư Dật đó chứ? Đúng rồi cô không hề nói gì với anh, anh cũng không hỏi. Vậy là giận cô sao? Đừng nói người này lại ăn giấm đó nhé?
Nghĩ như vậy Nhạc Quân khẽ cười một tiếng, khuôn mặt tinh xảo hiện lên chút tinh nghịch. Cô sẽ giải thích với anh vậy.
Vừa vào phòng cô đã ngửi thấy mùi lạ, là mùi thuốc lá. Cô nhìn bóng lưng Trần Cảnh Vũ đứng bên khung cửa kính, dáng người siêu chuẩn cao ráo của anh khiến cô có chút si mê lại thêm chút mùi thuốc lá càng làm cho khung cảnh này có chút dụ hoặc. Anh rất hiếm khi hút thuốc chỉ khi quá stress mới như vậy. Bây giờ anh hút thuốc lại vì cô. Nhạc Quân thở dài một hơi bước đến ôm anh từ phía sau. Cô khẽ giọng dịu dàng: “Cảnh Vũ, sao lại hút thuốc?”
Anh không trả lời cũng không ôm cô. Nhạc Quân đau đầu rời tay khỏi eo anh, cô vòng ra trước chen giữa khung kính và người Trần Cảnh Vũ. Cô muốn nhìn cái tên này đang giận đến mức nào. Vừa nhìn đã rõ, ôi sắc mặt đúng là tệ thật.
Nhạc Quân ôm lấy eo anh ngẩng mặt lên nhìn Trần Cảnh Vũ khẽ giọng: “Anh đang giận em sao?”
Trần Cảnh Vũ tuy giận nhưng cô vừa lại anh đã vội dụi điếu thuốc trong tay ném chuẩn xác vào thùng rác gần đó. Nhìn cô nàng đang nũng nịu hỏi anh có giận không mà anh bất lực. Anh vẫn không sao chống lại được bộ dáng ngoan ngoãn này của cô.
Nhạc Quân vẫn không nghe anh nói gì, một cổ khó chịu dâng lên nhưng cô cố gắng kiềm nén: “Người em gọi điện thoại là người quen của mẹ, hôm nay em tình cờ gặp chú ở Bar. Chú ấy là người quan trọng với mẹ, nên em rất vui khi gặp lại.” Sau đó Nhạc Quân kể lại chi tiết chuyện năm xưa của mẹ cô và Đồng Tư Dật cùng với chuyện bức ảnh mẹ cho cô xem.
“…Vậy nên em rất vui khi chú ý vẫn sống tốt. Đừng giận em nhé, khi đó em mãi nghĩ đến chuyện cũ của mẹ nên chưa kịp nói với anh.” Nhạc Quân vừa nói vừa mở hai cúc áo sơ mi của anh ra, cô nhón chân hôn lên xương quai xanh quyến rũ của Trần Cảnh Vũ.
Trần Cảnh Vũ hừ một tiếng ôm lấy eo Nhạc Quân. Cô nhóc này thật biết cách dỗ anh, vài câu nói thêm cả kiểu chủ động thế này đã phủi sạch cơn giận của anh đi. Anh cúi đầu nhìn cặp mắt long lanh của cô thấp giọng nói: “Đồng Tư Dật không đơn giản như em nghĩ. Còn nhớ người theo dõi chúng ta lúc anh đưa em về biệt thự không? Là hắn ta.” Anh không muốn giấu cô chuyện này nữa, ban đầu định âm thầm giải quyết nhưng hiện tại Đồng Tư Dật đã tiếp cận Nhạc Quân. Mà anh thấy rõ Nhạc Quân không bài xích gì hắn, còn tốt với hắn vì mẹ mình nữa. Nên anh hơi lo lắng.
Nhạc Quân kinh ngạc nhìn Trần Cảnh Vũ, cô không ngờ Đồng Tư Dật lại theo dõi mình cô nghĩ gì đó liền hỏi anh: “Nhưng tại sao chú ấy lại làm vậy?”
Trần Cảnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không đảm bảo nhưng loại người như anh ta chắc chắn có ý đồ mới làm. Anh ta có thể tốt với mẹ em vì anh ta yêu mẹ em. Nhưng với những người khác đối với anh ta đều là rác rưởi. Anh đã điều tra thân thế của anh ta, cả chuyện năm xưa nhằm tìm ra nguyên nhân anh ta theo dõi em. Anh biết anh ta mấy năm thay phụ nữ rất nhiều, à còn đang gian díu với Lạc Ly Na nữa. Anh yêu mẹ em, nên càng hận những người đã khiến anh ta và mẹ em xa cách. Đặc biệt khi mẹ em qua đời nỗi hận trong lòng anh ta càng lớn hơn. Anh cho rằng những năm nay anh ta đều muốn giết chết bố em nhưng không tìm ra được, anh không biết anh ta có ý tốt hay xấu với em. Nhưng dù là gì anh cũng không cho em tiếp xúc gần anh ta. Con người anh ta dưới cái nhìn của mẹ em chỉ là một mặt mà thôi.”
Nhạc Quân nghe anh phân tích như vậy cô hơi suy tư. Trần Cảnh Vũ nói đúng, con người của chúng ta thường có rất nhiều mặt nạ, đối với mỗi người chúng ta gặp thì mỗi lần lại là mặt nạ khác. Chú ấy cũng vậy, cô chỉ nghe mẹ nói nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với chú ấy cả. Chú ấy yêu mẹ nên mới luôn biểu hiện những gì tốt nhất với mẹ nhưng đối với kẻ khác thì chưa chắc.
“Haizz…” Nhạc Quân thở dài, áp mặt mình vào bộ ngực cứng cáp của anh khẽ giọng: “Em có thể hiểu chú ấy hận ông ta, vì em cũng vậy. Chỉ là mong chú ấy đừng vì thù hận mà làm hại đến những người không liên quan.”
Trần Cảnh Vũ thấy cô đã nghe lọt lời mình thì yên tâm hơn phần nào, tuy vậy anh vẫn có dự cảm không tốt lắm. Đồng Tư Dật là kẻ nguy hiểm. Nghĩ vậy anh nâng cằm cô gái lên hôn nhẹ lên môi cô âu yếm nói: “Tránh xa anh ta được không? Coi như vì anh nhé?”
Nhạc Quân suy tư một chút gật đầu “Ừm”. Cô không muốn vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Đồng Tư Dật dù sao cũng chỉ là người bạn xưa của mẹ, cô thấy chú ấy sống tốt như vậy coi như đã ổn rồi. Cũng không thân thiết, hay có quan hệ gì nên cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc. Hơn nữa hạnh phúc hiện tại của cô mới là quan trọng nhất, dù có là ai đi nữa chỉ cần có ý xấu phá hoại cô và Trần Cảnh Vũ cô tuyệt đối không bỏ qua.
Chuyện này đã giải quyết cô vui vẻ nhướng người lại hôn xương quai xanh của anh. Vì anh cao hơn cô nhiều nên đành phải vòng tay ôm lấy cổ anh kéo xuống hôn lên yết hầu đang lên xuống kia.
Trần Cảnh Vũ thở hắt ra một cái giữ lấy gáy cô hôn mạnh lên môi cô, ban đầu chỉ mút nhẹ cánh môi dần dần chuyển thành nụ hơn sâu và ướt át.
Nhạc Quân đã mở hết cúc áo của Trần Cảnh Vũ, cô đưa hai tay chống trước bờ ngực đang phập phồng của anh, môi cuồng nhiệt day dưa. Cô bỗng nhớ gì đó đẩy nhẹ anh ra: “Chưa tắm Cảnh Vũ, chúng ta tắm đã”
Trần Cảnh Vũ đã sắp không xong rồi nghe cô nói vậy liền khàn giọng đáp “Được” ngay lập tức bế bổng cô vào phòng tắm. Anh không đặt cô vào trong bồn mà để hai người tắm dưới vòi sen.
Từ từ kéo khóa váy phía sau của cô, chỉ vài giây cả chiếc váy đã nhẹ nhàng rơi xuống sàn. “Em không mặc áo ngực sao?”
Nhạc Quân đang trong cơn mê nghe anh hỏi thì ngơ ngác nhìn anh cô à giải thích: “Váy em mặc đã thiết kế sẵn đệm ngực rồi, thật ra em thích mặc kiểu như vậy hơn. Vì mặc áo ngực cả ngày có chút khó chịu.”
Trần Cảnh Vũ rất đồng ý với cô gật đầu: “Anh cũng thích như vậy, đỡ mất thời gian cởi thêm một lớp.” Dứt lời anh đưa tay nắn bóp bộ ngực căng đầy, mềm mại của cô.
Nhạc Quân mới lườm anh một cái đã bị xúc cảm nơi ngực khiến cô rên ưm lên. Anh dùng sữa tắm bôi lên người cô nhẹ nhàng xoa bóp. Anh cảm thấy quá trình này thật là gian nan. Nên vội nhanh chóng xả nước sạch sẽ.
Nhạc Quân định quơ lấy khăn tắm choàng lên người thì đã bị Trần Cảnh Vũ ôm eo đẩy nhẹ cô vào tường gạch mát lạnh.
Nhạc Quân rất tự nhiên vuốt ve bờ ngực, cơ bụng anh. Cô cười nói: “Anh muốn ở đây à?” Môi chạm lên bên ngực anh hôn hôn, sau đó cắn một cái.
Trần Cảnh Vũ hừ trong cổ họng đưa tay tách hai đùi cô ra đi vào nơi ẩm ướt mà anh nghiện.
Nghe được âm thanh dụ hoặc, ngọt ngào của cô gái càng khiến Trần Cảnh Vũ sôi sục dục vọng đang dâng trào. Anh cúi đầu hôn môi cô triền miên, tay vẫn ở trong nơi đó vuốt ve tìm tòi. Cảm xúc dịch lỏng thấm vào tay làm anh thêm hưng phấn, anh hôn một đường từ cổ xuống cặp đào mê người của cô. Không do dự ngậm lấy, liếm mút chơi đùa bộ ngực Nhạc Quân đến khi xung quanh nơi đó đều ửng hồng lên mới dời xuống vòng eo anh thích nhất. Lúc này anh đã quỳ một chân xuống sàn. Một tay nắm chặt eo cô, một tay đỡ lấy bờ mông cô ép sát vào mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!