Nhạc Quân trở về biệt thự vì cuối tuần, hơn nữa sáng mai Trần Cảnh Vũ công tác về rồi nên cô muốn có mặt ở nhà để chờ anh.
“Bà chủ.” Dì Chu vừa thấy Nhạc Quân suýt nữa quên ông chủ đã dặn không được nói anh đã về.
Nhạc Quân Ừm một tiếng lúc đi qua còn nhìn Lại Di Tranh hai giây.
Hai tuần nay Cảnh Vũ không ở nhà, cô một tuần ghé biệt thự hai lần nên gặp Lại Di Tranh cũng không nhiều. Cô không phát hiện khác thường, cứ chờ quan sát thêm.
Lúc cô vào phòng ngủ thì giật mình a lên một tiếng vì trong phòng tắm đang có người. Sau đó liền vui mừng, ngoài anh ra còn ai có thể vào đây chứ.
Cô để nguyên bộ váy đang mặc trên người nằm sấp trên giường, lướt weibo đợi Trần Cảnh Vũ.
Rất nhanh Trần Cảnh Vũ liền tắm xong đi ra đã thấy cô gái đang nằm sấp trên giường, vì dáng nằm như thế này nên váy cô vén lên một đoạn lộ ra cặp chân dài thon trắng, anh lướt lên nữa thì phát hiện cô đã ngủ. Anh đau lòng, leo lên giường để cô nằm lật người lại.
Nhạc Quân chỉ mới thiếp đi nên liền tỉnh lại, cô dụi vào ngực anh ôm chặt. Trên người anh mới tắm xong nên có mùi sữa tắm cô yêu thích, áo ngủ lại mỏng nên càng khiến cô say mê.
Trần Cảnh Vũ nằm xuống bên cạnh để cô gối lên tay mình, tay kia ôm chặt eo cô kéo sát vào người. Đã hơn nửa tháng rồi không gặp cô, anh nhớ cô sắp phát điên rồi.
Anh khẽ giọng dịu dàng: “Mệt lắm sao?”
Nhạc Quân ngửa đầu nhìn anh chăm chú: “Không ạ, chỉ là học thôi mà. Em mới đi xem phim với Dương Tịch đó.”
Trần Cảnh Vũ hôn nhẹ lên đôi môi đang gần sát mình. Anh hỏi: “Phim gì?”
“Tìm Đường ạ. Do có La Hân đóng chính nên em mới đi xem.” Nhạc Quân đưa tay nghịch áo ngủ của Trần Cảnh Vũ, nhìn xương quai xanh quyến rũ của người đàn ông lộ ra, Nhạc Quân hơi mất tự nhiên.
Trần Cảnh Vũ không phát hiện cô đang ngại ngùng vẫn ôn nhu vuốt tóc cô gái: “Hay không?”
Nhạc Quân lắc đầu: “Cũng tạm thôi...À em đi tắm đã nhé.”
Trần Cảnh Vũ nhìn qua cô rất sạch sẽ mà, có lẽ đã tắm rửa trước khi đi xem phim rồi. Nên liền ôm chặt không cho cô đi. Anh bây giờ chỉ muốn thân mật với cô liền thôi, anh nhớ cô lắm rồi.
“Người em mới từ ngoài về sẽ bẩn.” Nhạc Quân bị anh siết chặt không có cơ hội đi thì nhỏ giọng thì thầm.
“Không bẩn, anh thấy em lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ hết.” Dứt lời đã xoay người đặt cô nằm ở tư thế thoái mái. Anh chưa làm gì cả mà chỉ nhìn cô gái dưới thân mình.
Anh cũng không hiểu tại sao dù thân mật với cô bao nhiều lần hay liên tục thì mỗi lần điều như lần đầu, dụ hoặc, mê đắm và trầm luân. Anh thật ra có nghĩ có khi nào cô có thuốc mê mới khiến anh say mê đến mức này không. Lúc đó anh còn cười giễu bản thân đã ham muốn cô còn ngụy biện. Nhưng anh phải công nhận Nhạc Quân là kiểu con gái vô cùng thu hút cả phái nam lẫn phái nữ. Đến cả hai thằng bạn thân của anh cũng không thoát được.
Anh biết mùi hương trên người cô cũng là một trong những nguyên nhân chính thu hút nam giới vì chính anh mỗi lần ở gần cô đều bị hương vị này mê hoặc. Nó không phải như những loại nước hoa nồng đậm gây mũi như anh thấy ở nhiều phụ nữ mà loại mùi thơm này nó còn dụ hoặc hơn gấp nhiều lần. Đúng vậy chính cô là thiên tài điều chế cũng thất bại khi điều chế loại mùi hương trên người cô thì làm sao ai có thể cưỡng lại được nó.
Tiếp theo là vì khí chất của cô thuộc kiểu vô cùng thoát tục, cao quý như mọi người nói “tiên nữ”. Vì vậy mà khi cô đăng quang Hoa hậu hầu như không có ý kiến trái chiều vì cô hoàn toàn đủ cả sắc lẫn tài và phong thái. Anh dám nói xưa nay mình không phải người mê sắc đẹp nhưng đối với Nhạc Quân từ lần gặp ở sân bay năm ngoái anh đã bị thu hút. Anh không biết những người đàn ông khác như thế nào nhưng cho dù ở cạnh cô hằng giờ, làm tình với cô hằng ngày anh đều nghiện. Đúng vậy anh dùng từ nghiện. Anh không thể kiềm chế dục vọng chiếm hữu khi gần cô, anh có thể hiểu tại sao ADC hay Tần Trọng Học hay Lục Lộ Cam lại yêu cô nhiều như vậy dù biết cô đã yêu anh.
Nhạc Quân thấy Trần Cảnh Vũ ngơ ngác một lúc như đang suy nghĩ gì đó thì đưa tay véo mặt anh một, cô cười hỏi: “Sao anh ngơ ngác vậy, nghĩ chuyện gì à?”
Trần Cảnh Vũ lúc này mới hoàn hồn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh khẽ giọng: “Anh đang nghĩ có được em thật hãnh diện, cũng thật hạnh phúc. Giống như không người đàn ông nào hạnh phúc bằng anh vậy.”
Nhạc Quân mở to mắt nhìn anh, cô hơi ngạc nhiên, sao tự nhiên lại ngọt ngào như vậy chứ. Cô ho khan một tiếng véo nhẹ eo anh: “Đồ ngọt ngào.” Dứt lời cô nâng người hôn lên yết hầu đang lăn lên lăn xuống của anh thì thầm: “Anh muốn làm gì nào?”
Vợ đã hỏi như vậy thì anh làm sao chống cự được chứ, anh thở hắt ra rồi đưa tay ra sau lưng cô mở khóa kéo váy xuống. Anh khàn giọng bên tai cô: “Làm tình.”
Hai từ nhưng đầy đủ ý nghĩa và cho thấy dục vọng đã bao trùm khắp người anh cũng bao trùm cả người cô.
Đã hơn nửa tháng rồi hai người không thân mật, anh muốn cô cũng muốn đến phát điên.
Trần Cảnh Vũ trao cho cô một nụ hôn sâu, không gấp gáp nhưng lại triền miên và nóng bỏng. Anh dần trượt xuống, mỗi nơi môi anh chạm vào đều khiến Nhạc Quân tê dại.
Anh hôn đến eo bụng cô như phát hiện gì đó dừng lại khàn giọng nói: “Em gầy hơn nữa rồi, eo sao càng nhỏ hơn thế này.” Anh chuyển môi hôn lên chóp mũi cô, tay xoa bóp vòng eo siêu nhỏ của cô.
Nhạc Quân đang thả mình vào cơn động tình tự nhiên nghe anh hỏi vậy cô liền ngơ ngác đáp: “Có sao? Eo em vốn nhỏ như vậy rồi mà.”
Trần Cảnh Vũ thật ra nhiều lúc vẫn không thể tin sao eo cô lại nhỏ như vậy, anh sợ mình dùng tay bóp mạnh cũng có thể khiến cô gãy xương eo mất. Anh hỏi cô: “Sao lại mỏng manh như thế này chứ. Anh đau lòng.” Môi anh dán lên môi cô lần nữa cũng không cần cô trả lời. Nhạc Quân biết Trần Cảnh Vũ rất thích vòng eo mình, cô cũng hãnh diện vô cùng vì vòng eo xinh đẹp của mình. Anh luôn rất thích xoa bóp eo cô, có thể nói anh còn thích chạm eo cô còn hơn ngực cô nữa. Những lần làm tình anh luôn hôn nhiều ở eo bụng cô, giống như vừa rồi vì vậy mà anh có thể đoán được eo cô gầy hơn.
Lúc Trần Cảnh Vũ ngậm lấy bầu ngực mê người của cô, Nhạc Quân liền kêu nhẹ một tiếng. Ngực Nhạc Quân không phải thuộc hàng đẩy đà, nhưng Nhạc Quân rất thích như vậy. Thật ra cô không hề thích ngực mình lớn, cô cảm thấy nó hơi khiêu gợi với khi mặc đồ hở sẽ không được tự nhiên. Nhưng mà chỉ là cô nghĩ vậy thôi, thời đại bây giờ phụ nữ đều cho rằng đàn ông thích ngực lớn nên thi nhau đến thẩm mĩ viện bom ngực. Riêng cô, cô rất tự hào về bộ ngực vừa phải của mình. Tự nhiên thích thú liền hỏi Trần Cảnh Vũ khi anh còn đang bận nén bóp, gặm mút nơi đó: “Cảnh Vũ, anh...anh thích ngực lớn không?”
Trần Cảnh Vũ đang trong cơn say mê với cảm xúc mềm mại, quyến rũ này nghe cô hỏi một câu vậy khiến anh sầm mặt ngẩng đầu nhìn cô nhíu mày: “Hỏi gì vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!