Hôm nay Nhạc Quân đến nhà tâm đức Ánh Sáng để thăm bọn trẻ.
Cô không thường xuyên đến lắm vì đứa bé trong bụng hơn nữa người thân bên cạnh đều nhắc nhở cô trong khoảng thời gian này không nên đi ra ngoài nhiều vì đang có nhiều kẻ xấu nhân lúc Trần Cảnh Vũ gặp chuyện mà hãm hại.
La Hàn vừa thấy cô đã cười khanh khách chạy nhanh tới ôm chặt cô.
“Chị, chị.”
Nhạc Quân mỉm cười vuốt tóc nhóc. “Hàn Hàn có ngoan không nào?”
Cậu chàng gật mạnh đầu. “Ngoan ạ.”
“Giỏi.” Một tay cô nắm lấy bàn tay bé tí của cậu nhóc đi vào. Cô cũng dặn người bên ngoài mang quà vào cho bọn nhỏ.
Nói chuyện thêm một lúc với đám trẻ cô mới rời đi. La Hàn tuy luyến tiết nhưng biết cô sẽ lại đến nữa nên không còn như lần đầu mà khóc toáng lên. Thật là một đứa bé hiểu chuyện.
Trên đường về không hiểu sao mí mắt của cô cứ giật liên tục. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Trực giác này càng lúc càng lớn khiến Nhạc Quân rất khó chịu. Cô gọi điện cho mẹ Trần nhưng không có gì cả. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc có khi vì có thai nên tâm tình cũng bất ổn hơn. Nghĩ vậy cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát do cơ thể cô có chút mệt.
Cả chú tài xế và Nhạc Quân đều không phát hiện có một chiếc xe phía sau theo dõi.
Nhà tâm đức Ánh Sáng cách khá xa biệt thự Quân Vũ, phải mất gần một tiếng đồng hồ mới về tới. Vị trí lại không phải khu trung tâm thành phố, thật ra trước đây chọn địa điểm là vì Nhạc Quân muốn bọn trẻ sẽ sống và học hành trong một môi trường trong lành, không ồn ào.
Nhưng cô không ngờ rằng chính vị trí này đã giúp cho kẻ xấu lợi dụng để ra tay với mình.
Rẽ qua con đường vắng người bỗng một chiếc xe chặn ngang xe Nhạc Quân lại. Chú tài xế hoảng hốt phanh gấp, cả người Nhạc Quân đổ về phía trước, dây an toàn siết chặt người khiến cô đau đớn rên lên. “Chuyện gì vậy?” Vừa dứt lời đã thấy ba tên đàn ông cao lớn nhanh chóng tiến đến. Nhạc Quân kinh hãi dặn chú tài xế đóng kín cửa xe.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Sắc mặt chú ta tái nhợt.
Nhạc Quân không để ý, điện thoại của cô đang kết nối.
“Chị dâu?” Trần Cảnh Thiên đang có cuộc họp quan trọng với đám hồ ly này thì thấy Nhạc Quân gọi. Bình thường cô rất hiếm khi liên lạc với anh, xem ra là có chuyện gì đó rất quan trọng. Anh ngồi ở ghế chủ tọa bắt máy luôn.
Giọng cô khá bình tĩnh, hoàn toàn không ăn khớp với trái tim đang đập nhanh. “Cảnh Thiên lập tức điều người đến đường X cứu chị. Nhanh lên, sắp không kịp rồi. Có kẻ muốn ra tay với chị.” Một tiếng đập vang lên khiến tài xế, cô và cả Trần Cảnh Thiên bên kia cũng tái mặt.
“Chị, cố gắng kéo dài. Em lập tức điều người qua.”
Tắt máy anh mặc kệ họp hành gọi nhanh cho thuộc hạ hành động. Anh đang run sợ lắm đấy. Anh hai đã vậy, nếu cô có mệnh hệ gì thì anh sẽ gục ngã mất. Cô còn có đứa bé trong bụng nữa. Cuối cùng quá lo lắng nên anh cũng tự mình chạy nhanh tới đường X.
Nhạc Quân thấy kính xe đã bị đập nát, bọn chúng e rằng đã dự đoán được cô sẽ làm như vậy nên cực kỳ chuyên nghiệp. Rất nhanh tài xế đã bị chúng lôi ra ngoài đánh một trận không biết còn sống không.
Hết đường rồi. Nhạc Quân mở cửa xe chạy đi nhưng đã bị một tên bịt mặt kéo về, cô đảo tay hướng đến cổ hắn nhưng hắn né kịp. Mặc dù cô từng học võ nhưng không giỏi. Cô còn là con gái, hiện tại còn có thai nên sức lực và độ nhạy đã giảm đi nhiều.
Chỉ vài phút ngắn ngủi hắn đã tóm chặt cô. “Còn kháng cự tôi giết chết cô.”
Sợ sẽ ảnh hưởng đến bé con nên Nhạc Quân cắn răng đầu hàng. Tạm thời phải giữ tính mạng trước.
Hắn lôi kéo cô vào trong xe vô cùng nhanh gọn, dây thừng đã chuẩn bị sẵn, hắn vừa trói vừa nhìn cô không rời mắt. Cô cảm giác được hắn không dám siết chặt tay cô quá. Nhưng cô không rõ lắm hành động này của hắn là có ý gì. Để thử cô xem cô có dám trốn chạy hay không sao?
Miệng đã bị dán kéo nên cô không nói được lời nào. Cả ba bọn chúng đều bịt kín, cô không tài nào nhìn thấy được bộ dáng ra sao. Tạm thời cứ ngoan ngoãn trước, có kêu gào, kháng cực cũng vô ích trong trường hợp này. Cô phải cố gắng bảo vệ bé con cả bản thân nữa.
Đi lòng vòng rất lâu, bọn chúng trước đó cũng bịt luôn cả mắt cô lại nên giờ ngoài tai ra thì chẳng tận dụng được gì tốt để phán đoán vị trí.
Đột ngột xe rẽ gấp bên phải cô ngồi không vững ngã nhào qua một bên nhưng hắn đã nhanh chóng ôm cô lại. Bị hắn ôm trong lòng Nhạc Quân khó chịu cựa người không ngờ bị hắn nạt. “Ngồi im.”
Khốn kiếp. Dám mắng cô. Cô lườm hắn rồi thành thật ngồi yên để mặc hắn ôm mình.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ về tên này. Hai kẻ kia thì cô chẳng quan tâm nhưng cô cảm nhận được kẻ đang ôm cô đây hình như hắn biết cô. Chỉ là dựa vào cặp mắt kia cô không đoán ra được có phải người cô quen hay không.
Hiện tại cô khó mà đoán được ai là kẻ đã ra tay với mình. Có thể trong nội bộ Trần gia cũng có thể là kẻ ngư ông đắc lợi nào đó. Thật khó chịu vô cùng. Mà không xác định được kẻ đứng sau cô cũng không biết rõ được mục đích của chúng là gì. Chắc chắn không phải tống tiền. Trực giác nói cho cô biết điều đó. Chỉ có thể là quyền lực thôi hoặc trả thù.
Bên phía Trần Cảnh Thiên đến nơi thì đã muộn, chỉ thấy chiếc xe hơi và tài xế đang mình đầy máu nằm thoi thóp trên đường
“Mẹ kiếp.” Trần Cảnh Thiên tức giận chửi thề. Hiện tại anh không được mất bĩnh tĩnh. Không thể để chị dâu có chuyện gì.
Anh hít thở sâu gọi điện cho bọn Âu Dương Cát nhờ giúp một tay.
Âu Dương Cát nghe xong mặt mày tái méc. Lập tức huy động người điều tra.
Nguyễn Kha nghĩ tới Lôi Lịch, đúng rồi Lôi Lịch ở thế giới ngầm chắc chắn có thể điều tra tung tích người mất nhanh chóng. Anh lập tức liên lạc với Lôi Lịch nhờ giúp đỡ.
Lôi Lịch đương nhiên không từ chối, Trần Cảnh Vũ là bạn hắn mà Nhạc Quân là vợ của anh nên hắn nhất định trợ giúp một tay.
Xe cuối cùng cũng dừng lại. Nhạc Quân bị hắn kéo xuống khỏi xe. Lúc này hắn mở băng keo dán miệng và bịt mắt của cô ra.
Nguồn ánh sáng đột ngột ập đến nên cô không thích ứng ngay được, hai mắt
nhíu chặt cố tránh né ánh mặt trời đang dần xuống kia.
Còn chưa kịp nhìn rõ đã bị hắn tiếp tục kéo vào trong khu nhà. Đây là một nhà máy cũ kỹ. Chính xác là đã bị bỏ hoang từ lâu.
Có hai tầng, chúng đưa cô lên tầng hai.
“Các người là ai?”
“Rồi cô sẽ biết thôi. Cô em xinh đẹp à.” Một tên tiến lên định dùng bàn tay bẩn thỉu kia áp vào mặt Nhạc Quân thì bị “hắn” ngăn lại.
“Xuống dưới canh chừng đi.” Hắn ra lệnh. Có vẻ như hắn có địa vị hơn hai tên còn lại.
“Anh Thất. Hay xin Boss xử Hoa hậu quốc dân trước nhỉ? Thật là quá mức xinh đẹp.” Hắn nhe ra hàm răng vàng khè của mình nhìn Nhạc Quân bằng ánh mắt dâm tà.
Nhạc Quân khó chịu nhìn sang nơi khác
“Cút xuống dưới.”
Hai đàn em nghe giọng hắn lạnh băng như vậy nên không dám đôi co nữa, chậc chậc rồi cùng nhau xuống dưới tầng một trông coi
Hai tên kia đã bỏ bịt mặt nên cô nhìn rõ, toàn là bọn người xa lạ. Đợi bón chúng đi rồi cô mới nhìn thấy “hắn” cũng cởi bỏ mặt nạ của mình ra.
Trong vài giây cô không nhận ra liền nhưng sau đó trí nhớ ùa về. Ngày đó ở nhà tâm đức Ánh Sáng, có một đám thanh niên đã đến xin chữ kỹ của cô. “Hắn” chính là người cuối cùng đó, còn muốn cô ký vào bên trong ví tiền. Cô mở to mắt nhìn hắn. Cuối cùng chỉ bất lực trong lòng.
Không rõ là cảm giác gì. “Tại sao lại theo con đường này?” Cô nhìn hắn đang ngồi ở đối diện hút thuốc hỏi.
Anh không ngờ cô lại chủ động bắt chuyện. Anh cũng không nghĩ cô nhận ra mình hay không nhưng câu hỏi kia rõ ràng như hỏi người đã từng gặp. Anh nhíu mày nhìn cô chăm chú. Rồi nhếch miệng. “Kiếm tiền.”
“Có nhiều cách để kiếm tiền mà. Trước đây anh làm thợ xây cũng có tiền đó thay.”
Đường Thất kinh ngạc không nghĩ cô nhớ rõ như vậy, điếu thuốc trên tay khựng lại. Cuối cùng chỉ nói vài chữ. “Tôi không muốn làm hại cô.”
Nhạc Quân bật cười. “Anh bắt tôi thế này vậy là đang giúp tôi à?” Không hiểu sao biết là anh cô bỗng thấy an tâm hơn. Đây là một cảm giác giữa người với người. Cô cho rằng anh thật ra không xấu chỉ là cuộc đời không cho anh làm người đàng hoàng mà thôi.
Anh im lặng không lên tiếng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian trống trãi, im ắng.
Anh bắt máy. “Vâng... đã xong...được.”
Dập điếu thuốc anh đứng dậy lôi một cái ghế đến gần Nhạc Quân. Không quan tâm đến sắc mặt của cô, anh bế cô đặt lên ghế.
“Nhẹ một chút. Tôi có thai.” Nhạc Quân cảm giác bụng hơi nhói, cô nhíu mày nắm lấy tay anh nói.
Đường Thất ngẩn người sau đó anh thật sự cực kỳ dịu dàng chỉnh lại vị trí ngồi cho cô. Sau đó cầm một sợi dây thừng khác trói cả chân cô lại.
“Anh nghĩ tôi thế này còn chạy được sao?” Cô cười giễu nhìn anh.
Đường Thất mặc kệ cô, trói xong đứng dậy định rời đi như cảm thấy ở đây hơi lạnh, anh cởi bỏ áo khoác của mình ra choàng lên người cô.
Thấy anh chuẩn bị xuống tầng Nhạc Quân bỗng gọi. “Này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!