Tiếng pháo trên bầu trời báo hiệu vang lên, đám đàn em của Danger dù thấy khó hiệu nhưng chính xác đó là tín hiệu của bọn chúng nên lập tức rút lui. Đương nhiên mục đích vẫn chưa thực hiện được.
Lúc Nhạc Quân cùng David và thuộc hạ của anh đáp trực thăng xuống khu đất trống ở khu rừng, bắt đầu chia làm hai nhóm tìm kiếm.
Nhưng khó khăn là hiện tại vẫn không liên lạc được với Trần Cảnh Vũ và Lôi Lịch mà khu rừng này quá rộng lớn. Cây cối cao lớn xum xuê bao phủ toàn bộ cánh rừng bao la, từ trên cao cũng chỉ thấy một màu xanh phủ kín.
Lúc mọi người chia ra tìm mới phát hiện tín hiệu trong khu rừng đã bị làm nhiễu trong vòng vài giờ giờ. Cuối cùng hai nhóm mất liên lạc với nhau, nhưng cũng không lo sợ gặp nguy hiểm bị phục kích vì phía Danger đã rút lui. Hiện tại chỉ lo lắng việc tìm người quá khó khăn, dù không muốn nghĩ đến nhưng Nhạc Quân biết Trần Cảnh Vũ chắc chắn đã bị thương.
Đến chiều cả khu rừng bắt đầu ngà ngà tối mọi người vẫn chưa tìm được chút manh mối nào, duy chỉ thấy hiện trường xảy ra ẩu đả cùng với vài người chết.
“Alana chuẩn bị tối rồi, trong rừng rất nguy hiểm không thể đi tiếp. Tạm thời chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm mai tiếp tục.” David nhìn thân hình gầy gò, mảnh khảnh cùng với vẻ mặt tái nhợt của cô gái trước mắt cảm thấy trái tim mình đau nhói vô cùng. Đến lúc này rồi sao có thể không hiểu chứ, người đàn ông kia chắc chắn là người cô yêu. Chỉ có yêu hắn, cô mới bất chấp gian khổ lặn lội rừng núi tìm người. Từ lúc gặp lại cô đến giờ, cô luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng anh rõ cô đang lo sợ như thế nào. Nói anh trả nợ cũng đúng nhưng anh cũng thừa nhận mình xuất phát từ lòng riêng nên giúp cô. Nhìn cô ngã suýt trật chân anh muốn tức giận nhưng không thể la mắng cô, đúng hơn là anh không nỡ.
Nhạc Quân cũng hiểu chuyện này, đã tối rồi trong rừng không biết có bao nhiêu nguy hiểm. Cô không thể để bọn David cũng bị cô liên ngụy nên gật đầu nghỉ ngơi. Dù cô rất muốn tự mình đi tìm anh nhưng David tuyệt đối không cho cô xúc động làm ẩu.
“David, tôi đi vệ sinh.”
“Tôi đưa em đi, một mình em sẽ lạc.”
Nhạc Quân gật đầu, nhìn mọi người nhóm lửa lên mới cùng David rời đi.
“Anh đợi ở đây đi.”
David nhìn xung quanh, anh nói: “Em lại gốc cây kia đi, trong này rất dễ lạc. Tối thế này tôi cũng không thấy gì đâu.” Anh vừa nói vừa cười khẽ nhìn cô.
Nhạc Quân nhìn anh hừ một tiếng bỏ đi.
Nhạc Quân xử lý vấn đề cá nhân ở một gốc cây khác, có điều lúc chuẩn bị trở về bỗng thấy chóng mắt, cô đưa tay bóp chặt thái dương theo hướng đi đã xác định có điều đi một lúc cũng không thấy David cũng không thấy ánh lửa. Cô chỉ thấy ánh sáng le lói của những ngôi sao qua tán cây, càng lúc càng nhập nhòe khiến cô chói mắt.
Rồi bóng đen u ám ập đến. Nhạc Quân ngất xỉu.
Lúc cô lờ mờ tỉnh lại đã hơn 7h tối, Nhạc Quân cố gắng chống tay ngồi dậy.Cô cảm thấy bản thân mình đã bị kiệt sức vì quá lo âu nên mới ngất xỉu. Cô đưa tay áp lên trán. May là không bị sốt.
Cô biết mình bị lạc rồi.
Thiết bị liên hệ vẫn không thể liên hệ, cô đưa tay sờ dây chuyền không ngờ bị rơi từ lúc nào.
Cô chưa bao thấy mình xui xẻo đến mức này. May mắn duy nhất đó là balo trên người cô, cô vẫn còn mang theo. Nếu không cô sợ chưa tìm thấy Trần Cảnh Vũ bản thân đã bị chết đói rồi.
Cô lấy bánh mì ngọt ăn đỡ, tuy không có khẩu vị gì nhưng cũng ráng nuốt vào để lấy lại sức.
Hiện tại chỉ có thể theo quán tính mà đi, cô lấy đèn pin trong balo để nhìn phương hướng.
Đi thêm một tiếng vẫn không phát hiện ra hơi thở của người, cô có hơi mệt.
Ngay lúc này cô bỗng thấy có một chút ánh sáng le lói, nhìn qua cực kỳ nhỏ bé vì có lá cây che đậy nhưng Nhạc Quân khẳng định ánh sáng đó là thật, không phải ảo giác.
Cô cố gắng đi thật nhẹ, thật chậm tránh phát ra tiếng lớn.
Đến gần cô đoán bên trong là hang động, có ánh sáng vậy có thể bên trong có người. Nhưng cô không dám chắc bên trong là người tốt hay xấy nên không dám lên tiếng, khi cô còn đang cân nhắc nên làm sao thì nghe tiếng rên phát ra từ hang động.
Nhạc Quân cứng đờ cả người, âm thanh đó…
Cô không nghĩ thêm gì nữa, cũng không sợ gì mà khẽ gọi: “Cảnh Vũ? Là anh sao?”
Cô không nghe người bên trong đáp lại, liền gọi thêm: “Cảnh Vũ?”
Người bên trong im lặng vài giây mới giật mình, anh gần như hốt hoảng vừa đi vừa chạy đến cửa hang động lôi mấy cành cây được anh bao phủ trước đó.
Sau khi thấy rõ người trước mắt Trần Cảnh Vũ sửng sờ, kinh ngạc gần như không thể tin, anh khẽ gọi cô, âm thanh rất nhẹ rất dịu dàng như sợ cô sẽ biến mất khi anh lên tiếng: “Quân Quân?”
Nhạc Quân vừa nghe âm thanh quen thuộc cùng với dáng hình người đàn ông trước mắt cô bật khóc nhào tới ôm chặt lấy eo anh. “Cảnh Vũ! Cảnh Vũ! Cảnh Vũ! Huhuhu” Cô khóc nức nở khiến người nào đó vừa thương xót cũng giận vì cô một mình lúc này tại sao ở nơi hẻo lánh này. Anh ôm chặt cô, siết chặt khiến cô cảm thấy đau đớn nhưng cái ôm này lại mang lại cảm giác an toàn và ấm áp cho cô. Tâm trạng bất an mấy ngày nay cuối cùng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Trần Cảnh Vũ ôm cô vào tảng đá trong hang động ngồi xuống, anh hôn khẽ lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, anh lót cây ở cửa động lại trước.”
Nhạc Quân gật đầu, lúc này mới chịu buông tay khỏi eo anh.
Cô cởi bỏ balo ra đặt bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy những vết máu dưới đất, trên tảng đá cô giật mình nhìn lại anh. Sau lưng anh có một vết dao chém vẫn chưa được xử lý, trên cánh tay anh cũng có vết chém. Nhìn vết máu khắp nơi kia khiến trái tim cô như bị ngàn dao đâm chém.
Nhớ đến tiếng rên lúc nãy cô nghe, anh phải đau đến mức nào mới như vậy.Cô cố gắng kiềm nén muốn khóc, hiện tại phải xử lý vết thương cho anh trước.
Cô rất muốn tức giận anh nhưng làm sao đây, vừa nhìn thấy anh người đầy thương tích cô thấy đau lòng đến cùng cực.
Trần Cảnh Vũ phủ xong lớp cây lá ngoài cửa động, anh xoay người nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô thì đau lòng không thôi. Anh đi lại ôm cô vào lòng khẽ giọng: “Quân Quân, anh xin lỗi.” Sau đó từng giọt nước mắt rơi trên vai cô. Nhạc Quân bật khóc lần nữa ôm lấy cổ anh, cô tìm môi anh hôn lấy. Hai người không ai giải thích gì, không nói nhiều chỉ với nụ hôn, cái ôm này đã cho đối phương thấy bản thân nhớ người kia biết bao nhiêu.
Hôn một lúc Nhạc Quân mới đẩy anh ra, cô cố gắng lấy lại hơi thở nhẹ giọng nói: “Để em xử lý vết thương cho anh.”
Trần Cảnh Vũ nhìn cô lấy đồ sơ cứu ý tế trong balo ra, áo anh đã cởi từ trước nên cô bỏ qua bước này. Cô dùng khăn tay thấm ướt lau sơ qua xung quanh vết thương. Sau đó mới khử trùng, bôi thuốc làm lành vết thương cuối cùng băng bó lại. Cô lại dùng khăn thấm nước lâu qua thân trên cho anh sạch sẽ. Trong lúc đó anh không rên đau tiếng nào, cô bực mình gằng giọng hỏi: “Đau sao không kêu?”
Cả quá trình đó cô không nhìn anh lấy một cái. Trần Cảnh Vũ thấy cô như vậy liền chột dạ cũng buồn bực chính mình. “Quân Quân. Em giận anh sao?”
Nhạc Quân không nhìn anh, cũng không trả lời. Cô lấy bánh mì trong balo cùng với nước ra đưa anh: “Anh ăn đỡ đi, chắc đã đói quá rồi.”
Trần Cảnh Vũ đúng là đói với khát thật, anh vừa ăn vừa nhìn chăm chú cô không rời mắt. Vết thương anh cũng không nặng gì, chỉ là vết chém ngoài da không sâu. Cái khiến anh đau hiện tại là trái tim mình. Nhìn cô một mình chạy đến đây tìm anh, anh không biết phải dùng lời nào để diễn tả. Cảm động, bất đắc dĩ cũng giận cô nhưng càng yêu cô hơn. Anh biết lần này mình giấu cô là không tốt nhưng nếu làm lại một lần nữa anh vẫn lựa chọn giấu cô. Có điều anh không ngờ cô có thể chạy tới đây tìm được anh, anh biết chắc chắn có người phía sau cô giúp nhưng hiện tại anh không muốn hỏi gì. Anh muốn để cô bình tĩnh nói cho anh biết mọi chuyện.
Trần Cảnh Vũ rất nhanh liền ăn xong, cô đưa cho anh thêm ít lương khô anh chỉ ăn thêm một ít nữa là dừng. Vẫn ánh mắt đó nhìn cô chăm chú như muốn dính chặt trên mặt cô không rời.
Anh đưa tay nắm hai tay cô vuốt ve nhẹ nhàng mu bàn tay mịn màng của cô, anh thấy có vết thương trên đó liền xót xa lấy băng thuốc khử trùng với băng keo cá nhân giúp cô xử lý.
“Quân Quân!”
Giọng nói của anh dịu dàng lại ôn nhu vậy khiến mọi phòng tuyến giận dữ của cô muốn sụp đổ. Cô dựa đầu vào ngực anh thì thầm: “Em lo cho anh. Cảnh Vũ! Em sợ anh xảy ra chuyện em sẽ không xong mất.” Nước mắt cô từng giọt rơi trên bờ ngực thấm ướt băng gạt trên ngực anh.
Trần Cảnh Vũ nghe cô thì thầm cùng với xúc cảm ấm nóng trên ngực anh hoảng hốt nâng mặt cô lên: “Quân Quân, xin lỗi là anh không tốt. Sẽ không có lần sau, anh hứa với em. Tha lỗi cho anh, được không?” Lần đầu tiên anh gây ra chuyện khiến cô buồn lòng, tổn thương. Anh rõ ràng hứa sẽ chỉ mang lại cho cô hạnh phúc, vui vẻ nhưng hiện tại thì sao. Anh vẫn là khiến cô đau lòng như vậy. Anh biết mình quan trọng với cô như thế nào nhưng vẫn giấu cô mạo hiểm tính mạng cứu người. Anh hôn hết nước mắt trên má cô, nụ hôn dường như nhẹ nhàng nhất trong đời này.
Nhạc Quân được anh hôn khiến cả người cô mềm nhũn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi hốc hác sau nhiều ngày mệt mỏi của anh. Cô lại càng thêm đau xót, chủ động dâng đôi môi mình chạm vào môi đã ấm lên của anh. Cô hôn dịu dàng, mắt vẫn nhìn anh. Thấy anh khẽ cười bên môi cô hơi mất tự nhiên định dừng lại nhưng người nào đó đâu dễ buông tha. Từ bị động đến chủ động, anh siết lấy sau gáy cô, một nụ hôn mạnh mẽ ập đến.
Răng môi lưỡi hòa làm một.
Tiếng lá cây xào xạt ngoài kia, tiếng lửa trong hang động hòa cùng âm thanh và mùi hương gợi cảm dịu nhẹ từ cô gái. Tất cả tạo nên một khung cảnh khiến người đàn ông động tình không cách nào khống chế.
Khi cô nhận thức được chuyện sắp diễn ra thì tay người đó đã luồn vào trong áo cô, còn đang xoa nhẹ eo bụng trơn mềm của mình. Nhạc Quân giật mình đẩy nhẹ anh ra, cặp mắt long lanh ngập nước giờ phút này lại thêm phần kiều mị, mê hoặc cô khẽ giọng như tiếng nước chảy róc rách: “Anh, không được. Anh đang bị thương.” Cô nói cũng không quên tránh đụng chạm đến vết thương sau lưng và trên cánh tay của anh.
Trần Cảnh Vũ bị cô đẩy ra nhưng vẫn không chịu buông tay, anh cười trầm thấp. Tay cô đặt trước ngực anh cảm nhận được nó đang phập phồng theo tiếng nói dụ hoặc của anh. Cô nghe thấy anh nói: “Anh không sao, nhưng mà lúc này anh không thể không làm em được. Quân Quân? Được không em?” Miệng nói nhưng tay đã sớm càn rỡ trong áo cô.
Ngực cô bị anh nhồi nén vài cái đã muốn mềm nhão, cô khẽ rên lên một tiếng. Tiếng kêu này của cô đã phá mọi phòng tuyến trong hang động nhỏ hẹp này.
Trần Cảnh Vũ cười lưu manh nhất cô chưa từng thấy bao giờ, anh cầm lấy áo khoát của mình lót dưới nền lá khô sau đó nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng nằm xuống.
Anh hôn cô từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, từng nụ hôn khiến cô như chìm đắm không cách nào trốn thoát. Say mê, dụ hoặc, giao hoan tất cả mọi thứ lúc này đều hòa làm một khiến hai bóng hình đang nhấp nhô kia trông càng mị hoặc hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!