Lọc Truyện

Đại Tiên Y - Trần Vạn Nam (FULL)

Khi Trương Đức Tiêu nghe tin Tống Kiều Kiều lại sắp chết lần nữa, ông ta lập tức chạy vào phòng cấp cứu.

Đường Yên Linh nhìn Trần Vạn Nam vừa lên tiếng bênh vực mình. Ban nấy anh tư duy sáng suốt, lời nói sắc bén đâu có giống kẻ ngốc chút nào?

"Anh thực sự đã khỏi bệnh rồi sao?"

Trần Vạn Nam gật đầu: "Đúng vậy! Khi anh ở phòng y tá thì đầu óc anh chợt tỉnh táo trở lại, không biết là tại sao nữa!"

Những lời anh vừa nói có một nửa là sự thật.

Ba năm trước, anh tình cờ có được truyền thừa Tiên Y Thiên Kinh của Đại Tiên Y, chủ yếu là y học kinh điển, ngoài ra còn bao gồm các loại kỹ năng thần kỳ mà Đại Tiên Y cả đời tích luỹ mới có được.

Y thuật, võ đạo, tướng thuật do Đai Tiên Y chu du khắp nơi sưu tầm và tích luỹ nên kiến thức vô cùng phong phú.

Sau khi nhận được truyền thừa, Trân Vạn Nam bị Đại Tiên Y đặt cấm chế, phong tỏa phần lớn thần thức, anh đắm chìm trong việc học tập truyền thừa, đối với thế giới bên ngoài thì tỏ ra điên cưồng.

Mãi cho đến hôm nay, anh mới tiếp thu được hết truyên thừa Sơn Y Tướng Bốc Mệnh, Thiên Y Tiên Kinh cũng đã luyện đến tầng thứ ba nên mới phá được cấm chế.

Thần thức của anh tỉnh lại và vô tình gặp phải Tống Kiều Kiều đang được đưa đến nhà xác, anh thấy cô gái này vẫn còn có thể cứu được nên đã ra tay giải cứu.

Nhưng những chuyện này anh không thể nói cho Đường Yên Linh biết, nếu nói ra, cô nhất định sẽ đưa anh vào bệnh viện tâm thần nửa năm!

Đường Yên Linh vẫn có thể chấp nhận cách nói này, Trần Vạn Nam mắc bệnh tâm thần do những biến cố lớn trong gia đình và sự kích động từ cái chết bất ngờ của bố mẹ anh.

Sau ba năm điều trị và chăm sóc cẩn thận, quả thực có cơ hội khỏi bệnh.

"Vậy còn việc anh ở nhà xác chữa trị cho Tống Kiều Kiều..." Đường Yên Linh đỏ mặt khi nghĩ đến Trần Vạn Nam lúc đó đặt tay lên ngực Tống Kiều Kiều.

Trần Vạn Nam bĩu môi: "Anh thực sự phát hiện ra cô gái đó vẫn có thể cứu được!"

"Anh không phải bác sĩ! Anh không hiểu y thuật! Sao anh có thể làm được điều này? Đáng lẽ anh phải đi gọi bác sĩ mới phải!"

Đường Yên Linh không khỏi phàn nàn, giờ thì hay rồi, tự nhiên một đống tai hoạ đổ xuống đầu!

"Anh không phải bác sĩ, nhưng trước đây đã đọc rất nhiều sách y học!" Trân Vạn Nam nói bừa một cái cớ, trong lòng thầm nghĩ ngoài anh ra, còn ai trên thế giới có thể hồi sinh người từ cối chết? !

Đường Yên Linh trợn mắt, trong mắt cô, Trần Vạn Nam chỉ là một con mèo. mù vô tình vớ phải chuột chết. Anh chỉ là vô tình phát hiện Tống Kiều Kiều chưa chết, còn cái anh gọi là chữa trị thực ra chỉ là khoác lác.

Tuy nhiên, vì bệnh tình của Trần Vạn Nam nên cô không nói nhiều. Khi cả hai đang nói chuyện, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên uy

nghiêm với khuôn mặt vuông chữ điền từ đầu bên kia hành lang sải bước đi tới, bên cạnh là một ông già râu tóc bạc trắng và vài vệ sĩ cường tráng.

"Người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Tống tới rồi! Người ông ta đưa theo hình như là bác sĩ nổi tiếng Lý Giang!" Đường Yên Linh cau mày.

Thấy Trần Vạn Nam vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cô lại bổ sung: "Cứu được Tống Kiều Kiều thì tốt, nếu không chúng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

Cô biết quá rõ về Trương Đức Tiêu, ông ta không phải là viện trưởng thực thụ mà giống người làm kinh doanh hơn nên nhất định sẽ đổ lỗi cho cô.

"Sợ cái gì? Chúng ta cứ đi về nhà, việc này không liên quan gì đến chúng ta hết!" Trần Vạn Nam bình tĩnh nói.

Ba năm trước, anh chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng trong ba năm qua, kể từ khi nhận được truyền thừa và chuyên tâm học tập, tâm tính của anh cũng thay đổi mà không hề hay biết.

Người đàn ông trung niên xác nhận với cô y tá rằng Tống Kiều Kiều đang ở trong phòng cấp cứu, sau đó dẫn bác sĩ già vừa tới trực tiếp đi vào.

Trong phòng cấp cứu, Trương Đức Tiêu và một số bác sĩ đã bắt đầu hoảng loạn.

Tình huống của Tống Kiều Kiều quá kỳ lạ, hầu hết các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy đều trở lại bình thường, nhưng nhịp tim của cô đột nhiên ngừng đập và hoàn toàn bất tỉnh.

Sau khi nhìn rõ người mới tới, sắc mặt Trương Đức Tiêu đột nhiên nghiêm lại, bước nhanh về phía trước chào hỏi: "Tống tiên sinh!"

Tống Tư Minh không để ý tới ông ta, trực tiếp nói với ông già bên cạnh: "Lý thần y, vạn sự nhờ ông!”

Lý Giang gật đầu, bước về phía trước.

Trương Đức Tiêu và một số bác sĩ xung quanh đều nhận ra Lý Giang, một bậc thầy về y học cổ truyền Trung Quốc, họ vội vã lùi lại nửa bước.

Lý Giang tiến lên kiểm tra, Tống Tư Minh vẻ mặt tức giận nhìn Trương Đức. Tiêu: "Viện trưởng Trương, con gái tôi còn sống, nhưng đã bị đưa đến nhà xác, không phải ông nên cho tôi một lời giải thích sao?”

Trương Đức Tiêu hoảng sợ, càng quyết tâm phải đổ mối hoạ này lên đầu người khác, nói: "Tất cả là do bác sĩ Đường trực ban chẩn đoán sai, tôi đã đình chỉ cô ấy rồi!

"Vừa mới bị đình chỉ? Tai nạn y tế nghiêm trọng như vậy chúng ta không nên chịu trách nhiệm pháp lý sao?" Tống Tư Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận như: muốn dùng dao giết người.

Nói xong, Tống Tư Minh nghe điện thoại, sắc mặt càng ngày càng u ám, sau khi cúp điện thoại, ông ta tát vào mặt Trương Đức Tiêu:

"Con gái tôi bị xâm hại trong nhà xác rồi các ông mới phát hiện ra chẩn đoán sai? Bệnh viện của ông định xử lý thế nào?"

Trương Đức Tiêu bị đánh đến xây xẩm mặt mày, thầm mắng không biết tên khốn kiếp nào là kẻ chỉ điểm, nhưng cũng không dám hỏi, vội vàng sử dụng ngay câu nói đã chuẩn bị sẵn:

“Chính bác sĩ Đường đã đưa người chồng mắc bệnh tâm thần của mình đến bệnh viện trái quy định nên mới gây ra tai nạn này!”

“Tôi sẽ lập tức yêu cầu bộ y tế và bộ phận an ninh khống chế vợ chồng bác sĩ Đường, chờ Tống tiên sinh xử phạt!”

Tống Tư Minh tức giận: “Lát nữa phải lột da bọn họ tôi mới hả lòng!”

Trương Đức Tiêu sắc mặt tái nhợt, ông ta là người giàu nhất thành phố Nam Tân, có mối quan hệ rộng. Đừng nói là một viện trưởng nhỏ, cho dù là cục trưởng cục y tế đối với ông ta cũng chẳng là gì.

Trương Đức Tiêu vội vã lấy điện thoại ra, yêu cầu bảo vệ nhanh chóng đi bắt người tới đó.

Lúc này, sự chú ý của Tống Tư Minh lại quay về phía con gái, ông ta chỉ có một con trai và một con gái, cả hai đều là đứa con mà ông ta hết mực yêu thương.

'Tống Kiều Kiều bị trầm cảm mấy năm, đã mấy lần có ý định tự tử, đêm qua dì giúp việc vừa không để ý là cô ấy lại tự làm hại bản thân.

Khi nhận được tin con gái nhập viện, ông ta vội vàng quay lại và gọi một bác sĩ nổi tiếng đến.

Khi nghe tin con gái đã chết, ông ta gần như không thở được.

Khi gần đến bệnh viện và nghe nói đó là một chẩn đoán sai, điều đó mang lại cho ông ta một tia hy vọng.

Tống Tư Minh thở dài thườn thượt, đầy mong đợi nhìn Lý Giang.

Nhưng sau khi Lý Giang kiểm tra xong liền cau mày, lắc đầu liên tục, lẩm bẩm: "Kỳ quái! Kỳ quái thật!"

"Làm sao vậy? Lý thần y?" Tống Tư Minh vội vã hỏi.

"Tống tiên sinh, tình trạng hiện tại của thiên kim nhà ông rất kỳ lạ, năm mươi năm hành nghề y của tôi cũng chưa từng gặp phải tình trạng này".

“Chỉ sợ chúng ta không có biện pháp nào có thể cứu cô ấy!” Lý Giang áy náy nói.

"Không có chút hy vọng nào sao?" Tống Tư Minh cố nén đau lòng hỏi.

Lý Giang trầm ngâm một lát rồi nói: “Triệu chứng hiện tại của cô Tống có chút giống chứng ly hồn trong sách cổ. Người bị thương cả tim và thận...”

Đang nói, Lý Giang dừng lại, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Các bác sĩ ở bệnh viện nhân dân này, dù tay nghề y tế có tệ đến đâu, vẫn có dụng cụ theo dõi dấu hiệu sinh tồn, làm sao họ có thể phạm sai lầm trong chuyện chẩn đoán bệnh nhân còn sống hay đã chết?"

Tống Tư Minh hừ lạnh một tiếng, Trương Đức Tiêu cảm thấy chột dạ. Ông ta vẫn còn nhớ rõ lúc Tống Kiều Kiều được đưa ra khỏi xe cấp cứu, cô ấy thở dốc, không lâu sau khi vào phòng cấp cứu đã tử vong.

Nhưng tối hôm qua ông ta chơi đùa quá sức với cô y tá nhỏ, tuổi ông ta cũng đã lớn, sáng sớm tỉnh dậy cảm thấy choáng váng. Hơn nữa Tống Kiêu Kiều đột nhiên sống lại ông ta cũng không hiểu tại sao, giờ nghĩ lại cũng thấy hoang mang không biết có phải mình nhìn nhầm hay không?

Giờ ông ta chỉ có thể cứng miệng nó sẽ chỉnh đốn lại".

ác sĩ đó sơ suất quá, tôi nhất định

“Không, không, không, ý tôi là ở giữa chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho dấu hiệu sinh tồn của cô Tống khôi phục lại!” Lý Giang lắc đầu, cảm thấy rất khó hiểu.

Tống Tư Minh là người cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được.

"Hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà xác, nếu không tôi sẽ tống tất cả các người vào tùi"

Đôi mắt của Tống Tư Minh nóng rực, quét qua từng bác sĩ có mặt, cảm giác áp lực to lớn khiến mọi người cúi đầu, tim đập nhanh.

Chẳng bao lâu, một bác sĩ không thể chịu đựng được nữa và kể cho ông ta nghe mọi chuyện ở nhà xác.

'Tống Tư Minh đã rất tức giận sau khi nghe điều này.

Nhưng Lý Giang lại vỗ tay nói: "Được rồi, được rồi. Mau đi mời cậu thanh niên kia tới đây, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng!"

"Đó là một kẻ tâm thần! Vậy mà chúng ta lại mời hắn ta đến chữa bệnh?" Trương Đức Tiêu nghi hoặc hỏi.

"Đưa người tới trước!" Lý Giang lớn tiếng nói.

Tống Tư Minh túm lấy cổ áo Trương Đức Tiêu xách ra ngoài cửa: "Mau đưa kẻ đó đến đây!"

Khi hai người đang đi về phía cổng bệnh viện, điện thoại của Đường Yên Linh reo lên.

“Mẹ ơi, con phải đưa anh ấy đến đó cùng... Nếu con đưa anh ấy về nhà, sẽ không kịp đến tiệc của cậu!”

Cuộc gọi là của mẹ vợ Trương Nguyệt Hồng, nghe giọng nói trong điện thoại, Trần Vạn Nam không khỏi nghĩ đến nghỉ ngờ của chính mình.

Sau biến cố của gia đình, anh vô tình nhận được truyền thừa và trở thành kẻ mất trí.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!