Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz (truyenazz.com.vn) sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bùm!  

             Một tiếng động cực lớn vang lên, phía bên trong đại điện của môn phái, có một bóng thanh niên đang bay rồi đáp thẳng xuống đất hệt như một con diều đứt dây, trên khóe môi hắn ta vẫn còn dính mấy vệt máu đỏ tươi, vẻ mặt hắn ta tỏ ra ủ rũ vô cùng.  

             Đám người của Tà Vô Nguyệt đứng xung quanh nhìn, nhưng gương mặt họ lại chẳng có chút cảm xúc gì, bọn họ cứ lạnh lùng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng như thế, mà không hề phát ra tiếng động nào. Mấy tên đệ tử còn lại chuẩn bị chiến đấu thì lại run sợ vô cùng, hai chân của họ cũng đã phát run cầm cập.  

             “Đây chính là các đệ tử giỏi của Ma Sách Tông đó hay sao, hứ, thậm chí còn chả chịu đựng nổi một cú đánh nữa mà!” Một lão già tóc đen đang ngồi trên hàng ghế khách liếc nhìn tất cả mọi người một cái rồi lạnh lùng cười nói.  

             Một người thanh niên trai tráng ngồi cạnh lão ta thấy vậy, cũng nở nụ cười lạnh lùng rồi cao giọng nói: “Tam đệ, ngươi nói tên cao thủ đó thật sự là người của Ma Sách Tông hay sao?”  

             “Tuyệt đối không sai đâu nhị ca à, ta nghe bốn tên tiểu quái đó gọi hắn là Trác quản gia mà!” Một thanh niên có gương mặt xảo quyệt đang ngồi giữa khán đài lo lắng liếc nhìn mọi người một cái, người này chính là Hàn Tam Thiếu, hắn ta đột nhiên hét lớn nói: “Tên tiểu tử đó đâu rồi, để hắn đến đánh với nhị ca ta một trận xem nào, đừng có lẩn trốn không lên tiếng chứ, hệt như một con rùa rút đầu vậy!”  

             Thạch Cung phụng lấy tay sờ sờ mũi, lão ta nhìn sang lão già tóc đen đó, rồi điềm đạm nói: “Mạc Trưởng Lão à, Ma Hồn Tông của các ngươi cũng được xếp vào hàng Trung Tam Tông, nhưng mà các ngươi cũng không thể không cho ai ra gì chứ hả. Lão phu đã nói từ trước rồi, chúng ta là một môn phái, chứ không phải là một gia tộc, sao lại có quản gia gì chứ? Ở đây có rất nhiều trưởng lão và cung phụng này, hay là ngươi cứ chọn một người để đọ sức đi?”  

             “Ha ha ha… cũng không cần đâu, mục đích của chuyến đi lần này của chúng ta là để các đệ tử so tài với nhau ấy mà, thúc đẩy sự giao lưu của hai môn phái với nhau, nếu như trưởng lão động tay động chân với nhau, thì còn ra thể thống gì nữa chứ? Nếu như có người không rõ sự tình, người ta còn tưởng hai môn phái chúng ta gây chiến với nhau nữa đó!”  

             Người của tất cả các vị trưởng lão và cung phụng đều run lên nhè nhẹ, vẻ mặt ai nấy cũng ủ rũ vô cùng, đến cả Tà Vô Nguyệt cũng tức giận nhìn sang phía lão ta.  

             Bà nó chứ, lão già này lại dám lấy chuyện gây chiến ra để dọa nạt bọn họ hay sao, cứ cho là Ma Hồn Tông đó thuộc Trung Tam Tông, bọn họ thuộc Hạ Tam Tông đi nữa, nhưng dù sao cũng là một trong ba môn phái hộ quốc của Thiên Vũ này mà, họ đâu phải không được Trung Tam Tông che chở đâu, thế mà lão già này dám hù dọa họ, thật sự quá đáng chết mà!  

             Ánh mắt sâu hun hút đến đáng sợ, Tà Vô Nguyệt chỉ tay vào đám đệ tử đang co ro sợ hãi đó rồi tức giận lớn tiếng quát tháo: “Các ngươi cứ ngu ngốc đứng im ở đó làm gì hả, còn không mau xông lên cho ta! Thân là đệ tử của Tinh Anh Môn, đến chút dũng khí thế này mà các ngươi cũng không có hay sao? Nếu như mà các ngươi đánh thua thì đi chết hết cho ta!”  

             Cơ thể của đám đệ tử đó run lên bần bật, vẻ mặt bọn họ sợ hãi vô cùng, xém chút thì bật khóc thành tiếng,  

             Trời ơi, Tinh Anh Môn làm sao vậy, bây giờ đám cường giả ở Tinh Anh Môn đều đã bị phòng tạp vụ cướp mất cả rồi, sao họ có thể còn sức chiến đấu cơ với Tam Thiếu mạnh nhất của Ma Hồn Tông cơ chứ?  

             Chỉ có mỗi tên Hàn Tam Thiếu này mà bọn họ còn đánh không lại, nói gì đến tên Hàn Nhị Thiếu đang nhìn chằm chằm vào bọn họ như con hổ đói đang ngồi ở đằng kia, dù có là mười đánh một, thì bọn họ cũng đánh không lại người ta!  

             Hàn Tam Thiếu nở một nụ cười xảo quyệt rồi nhìn sang phía bọn họ, hắn ta lên tiếng châm chọc nói: “Ầy, đây chính là các đệ tử Tinh Anh Môn giỏi nhất ở Ma Sách Tông đây hay sao, sao lại dở tệ vậy chứ, chả trách sao ở lần Song Long Hội trước, các ngươi lại chẳng có bất kì thứ hạng nào. Xem ra chỉ cần mình Hàn Tam Thiếu ta là đã có thể đá bay cái môn phái này rồi, ha ha ha…”  

             Tà Vô Nguyệt tức giận vô cùng, hai má lão ta co giật kịch liệt. Lần Song Long Hội trước là nỗi đau lớn nhất trong lòng của lão ta, lần này lại bị tên thanh niên nhỏ tuổi này xát muối vào vết thương của lão ta, ngay trước mặt lão ta, và trên chính địa bàn lão ta, thế thì làm gì còn tí mặt mũi nào nữa. Lão ta tức giận vô cùng, đôi mắt lão ta như thể đang có ngọn lửa bốc cháy bừng bừng.  

             Tên Hàn Nhị Thiếu và lão già Mạc Trưởng Lão kia thấy vậy, rồi liếc nhìn nua một cái, hai người đều nở nụ cười lạnh lùng, gương mặt họ ra vẻ khinh thường.  

             “Hứ, ngươi muốn một mình ngươi khiêu chiến với Tinh Anh Môn sao, ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai hả, ngươi có bản lĩnh đó hay sao?” Đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên, ba bóng người mặc y phục sơ sài, trên tay đang cầm chổi quét dọn, từ từ đi đến trước mặt mọi người.  

             Thích Trường Long đi trước dẫn đường, theo sau là hai người Bạch Luyện và Lục Hạt.  

             Bọn họ đều là những cao thủ từng được dạy dỗ ở Tinh Anh Môn, rồi mới vào phòng tạp vụ của Tinh Anh Môn, nhưng dù vậy thì đây vẫn được coi là tạp vụ, thứ bọn họ đang mặc chính là những bộ quần áo rách rưới, thứ bọn họ cầm trên tay là những cây chổi cũ mèm, họ trông hệt như những đệ tử cái bang vậy!  

             Đám người Hàn Tam Thiếu thấy vậy, liền trở nên khó hiểu, đám người này là ai vậy, nhìn như những đệ tử hèn mọn nhất môn phái này, vậy thì bọn họ làm gì có quyền lên tiếng ở nơi đây chứ!  

             Có điều, điều khiến đám người Hàn Tam Thiếu thấy bất ngờ là khi nhìn thấy ba người Thích Trường Long đến, thì đám đệ tử Tinh Anh Môn đó lại giống như tìm thấy được đấng cứu thế vậy, đều nhào đến bên cạnh họ rồi khóc lóc thảm thiết.  

             “Thích sư huynh à, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi. Nếu như các ngươi còn không đến thì có lẽ cả môn phái chúng ta đều chết sạch mất!”  

             “Đúng vậy đúng vậy, bọn họ ra tay quá tàn độc rồi, không nương tay gì cả!”  

             ….  

             Đám đệ tử Tinh Anh Môn đó cứ ta một câu, ngươi một câu kể khổ và nói ra nỗi sợ trong lòng mình, vẻ mặt của Thích Trường Long lại càng thêm phẫn nộ. Mấy người Hàn Tam Thiếu thấy vậy thì trở nên lúng túng vô cùng.  

             Chuyện này là chuyện gì vậy chứ, một đám thiếu gia công tử đi cầu xin một đám ăn mày, môn phái Ma Sách Tông này đang làm trò quái gì vậy?  

             Thích Trường Long liếc nhìn sư đệ đang nằm trên mặt đất, máu của họ không ngừng tuôn ra, hắn ta liền hiểu ra, hắn ta thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng sáu, nhưng vẫn có bị người ta dùng một chiêu đánh chết, có thể thấy đối phương là kẻ vô cùng mạnh, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.  

             Thế là, Thích Trường Long lại nhìn về hướng của Hàn Tam Thiếu, quả nhiên, người này là cao thủ thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng tám, hắn ta liền giơ chân lên, hét lớn thành tiếng: “Ta sớm đã nghe danh Hàn Tam Thiếu của Ma Hồn Tông, hôm nay ta đến để tiếp chiêu hay của ngươi!”  

             Vù!  

             Một luồng gió mạnh thổi xoẹt qua, lúc Hàn Tam Thiếu thấy vậy thì con ngươi của hắn ta liền co rút lại, hắn ta nghiêm túc nhìn sang Thích Trường Long rồi nói: “Ngươi chính là cao thủ thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng chín hay sao? Ngươi nói tên ra xem nào!”  

             “Ta là Thích Trường Long của phòng tạp vụ!” Thích Trường Long lạnh lùng hừ một tiếng rồi lớn tiếng nói.  

             Hàn Tam Thiếu khẽ cau mày, hắn ta quay sang nhìn Mạc Trưởng Lão và Hàn Nhị Thiếu đang ngồi ở phía sau lưng một cái, cả ba người họ đều không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.  

             Tạp vụ sao?  

             Sao một tên nô tài tạp vụ lại là một cường giả thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng chín được chứ, liệu Ma Sách Tông này có biết sử dụng người tài không vậy. Tu vị như thế mà lại để hắn ta đi làm tạp vụ à?  

             Nhưng khi nhìn về hai người đang đứng phía sau lưng của Thích Trường Long, một người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng chín, một người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng tám, ba người họ lại càng câm lặng thêm nữa.  

             Chả trách sau mấy năm gần đây, môn phái Ma Sách Tông này luôn xếp ở vị trí cuối cùng trong chín môn phái, thì ra là do nhân tài đều bị bỏ rơi như thế!  

             Nhưng mà, hắn ta cũng không để tâm, chỉ cần là người không sợ chết, đến để tìm cái chết, thì hắn ta cũng sẽ thành toàn cho họ.  

             Hàn Tam Thiếu bật cười xảo trá để lộ hàm răng đều đặn, rồi kinh thường nói: “Thần Chiếu Cảnh tầng chín hả, cũng có chút bản lĩnh đó chứ. Nhưng mà… chỉ là những người có tu vị cao hơn ta một tầng ấy, người bình thường cũng chẳng đuổi kịp ta đâu!”  

             “Hứ vậy thì ngươi hãy nhìn ta xem ta có phải người bình thường không!”  

             Thích Trường Long khẽ hừ một tiếng, đồng tử hắn ta khẽ co rút lại, hắn ta co người xông về phía trước. Hàn Tam Thiếu nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta cũng không hề sợ hãi mà bổ nhào đến, giơ tay tung chưởng.  

             Bốp!  

             Một tiếng động cực lớn, nắm đấm của hai người đấm vào nhau, cơ thể của Hàn Tam Thiếu khẽ run lên, nhưng hắn ta vẫn đứng im tại chỗ, không hề động đậy. Thích Trường Long thì lại liên tiếp lùi về sau mấy bước, khi lùi mười mấy bước thì hắn ta mới có thể đứng im lại được.  

             Sao lại có thể như vậy chứ?  

             Tròng mắt của Thích Trường Long khẽ co rút lại, hắn ta không dám tin đây là sự thật. Rõ ràng là tu vị của hắn ta cao hơn, sao khi giao đấu với đối phương thì lại kém sức như thế chứ?  

             Hắn ta không hiểu tại sao, mà Bạch Luyện và Lục Hạt cũng bất ngờ vô cùng, trong lòng họ cũng không rõ tại sao.  

             Hàn Tam Thiếu bật cười chế nhạo một cái rồi lên tiếng trêu chọc nói: “Ha ha ha… ngươi đã nhìn thấy hay chưa. Cứ cho là tu vị của ngươi cao hơn ta một tầng, nhưng sức mạnh và độ rộng của gân cốt của ngươi cũng không bằng ta đó thôi, đây chính là do xuất thân của môn phái ngươi đó. Ngươi có biết bổn công tử ta từ nhỏ đến lớn, khi đã tu luyện đến cảnh giới này, ngươi biết ta đã uống biết bao nhiêu đan dược quý hiếm chưa hả, các ngươi thì được uống bao nhiêu viên cơ chứ? Đây chính là sự cách biệt của các môn phái, với lại lúc Song Long Hội được cử hành, số lượng tài nguyên mà các môn phái thu nhận được cũng không mấy đồng đều, vậy nên cách biệt đó ngày càng lớn đó mà. Hạ Tam Tông vĩnh viễn không bao giờ có khả năng lật đổ được Trung Tam Tông đâu!”  

             Khóe mắt của tất cả những người thuộc Ma Sách Tông đều kẽ giật giật, gương mặt ai nấy đều phẫn nộ vô cùng, ba người Thích Trường Long thì càng thêm uất ức.  

             Như thể đã nhìn thấy được nỗi dày vò trong lòng bọn họ, Hàn Tam Thiếu lạnh lùng cười một cái, rồi nhìn sang ba người họ ngoắt ngoắt ngón tay, châm chọc nói: “Các ngươi không phục đúng không, vậy thì mau đến đây! Ba người các ngươi cùng đánh đi, đánh đến khi nào các ngươi phụ rồi thì thôi. Ta muốn cho các ngươi thấy, thế nào gọi là cách biệt trời sinh!”  

             “Được, cái này là do ngươi nói đó nha, tới lúc đó ngươi thua rồi thì đừng trách bọn ta ỷ mạnh hiếp yếu!” Thích Trường Long cũng không dây dưa thêm, hắn ta biết nếu đánh một mình thì bản thân không phải là đối thủ của đối phương, bởi vậy nên mới nhân lúc này đồng ý lời thách đấu.  

             Hàn Tam Thiếu nở nụ cười xảo quyệt rồi thản nhiên nói: “Ba người các ngươi cùng xông lên đánh thì còn thú vị một chút. Chứ đánh một mình ngươi thì chán chết được, đánh một mình ta muốn làm nóng người cũng không được đó!”  

             “Ngông cuồng!”  

             Một tiếng hét tức giận vang lên, Thích Trường Long quay sang nhìn hai người còn lại một cái rồi nhau giẫm chân xông lên phía trước,  

             Trong phút chốc, gió lớn đùng đùng kéo đến, khí thế dữ dội vô cùng, ba người như thể đang dồn hết sức lực vào một cú đấm, cú đấm đó hệt như một ngọn núi lớn đấm thẳng vào đối phương. Sức mạnh mạnh mẽ như thế khiến cho tất cả các đệ tử Tinh Anh Môn cảm thấy thích thú vô cùng.  

             Ba cao thủ lớn của Tinh Anh Môn liên kết lại với nhau, khí thế mạnh mẽ như thế, thì cho dù hắn ta có là Hàn Tam Thiếu thì có lẽ cũng không còn chịu nổi nữa!  

             Nhưng mà, khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Hàn Nhị Thiếu và Mạc Trưởng Lão lại vô cùng bình tĩnh, không hề có chút lo lắng nào, cho dù là tên Hàn Tam Thiếu đang đứng giữa võ đài, hắn ta cũng đang nở nụ cười xảo quyệt, như thể không xem đòn công kích mạnh mẽ của ba người kia ra gì.  

             “Độc Vụ Mạn Thiên!”  

             “Lưu Tinh Trụy Địa!”  

             “Đại Địa Bàn Không!”  

             Những tia sáng màu trắng, màu xanh lá và màu vàng quấn lấy nhau, hợp thành một thể, bay về phía Hàn Tam Thiếu, như thể ngọn núi Thái Cực đang bay về phía hắn ta vậy. Hàn Tam Thiếu thấy vậy nhưng vẫn bình tĩnh vô cùng, toàn thân hắn ta phát ra luồng ánh sáng màu đen, trong tay hắn ta đang vẽ kết ấn, trong mắt hắn ta lóe lên một thứ ánh sáng lạ kỳ.  

             “Chuẩn Địa Giai Vũ Ký, Ma Ảnh Truy Hồn Thủ!”  

             Vù!  

             Hàn Tam Thiếu vung tay về phía trước một cái, quanh người hắn ta đột nhiên xuất hiện làn khói mờ màu đen, phát ra tiếng than khóc thảm thiết, hệt như ma quỷ xông về phía ba người Thích Trường Long. Bốp một cái, làn khói ờ đó đã là luồng sáng do ba người họ hợp sức tạo thành vỡ tung ra!  

             Phụt!  

             Ba người họ không kiềm được mà nôn ra một ngụm máu, sau đó thì bay ra ngoài. Nhưng mà cũng chính vào lúc này, bóng đen đó không dừng lại và tiếp tục đuổi theo ba người họ, trong nó hệt như một cái lòng bàn tay, đang muốn nắm lấy cái đầu của ba người họ vậy!  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!