Lọc Truyện

Chương 27 Trung úy kỵ binh Takedo

Cái tên xui xẻo Trần Tân Giáp, hoàng đế Sùng Trinh vừa mới vui vẻ được một chút, liền đi lên tạt một chậu nước lạnh, làm sao có thể không bị mắng? 

Trần Tân Giáp cầm lấy tin chiến thắng, chỉ nhìn một lần, rồi mới nói: “Hoàng Thượng, chuyện này hình như có gì đó không đúng, người lập công đầu trong chuyện này không phải là Tôn Các Lão, trong tin chiến thắng này, ông ta đã đẩy hết công lao lên người của Viên Tiếu, từ tin tình báo, đến hiến kế, rồi lao vào đánh trận, đều do một tay Viên Tiếu……” 

Hoàng đế Sùng Trinh chỉ lo vui vẻ, lại không để ý đến chi tiết này, hắn ta cầm lấy tin báo xem lại một lần nữa, quả nhiên như thế, Viên Tiếu chính là người thần bí đã gửi tin cảnh cáo về cho triều đình, hiện tại xem ra, người này quả nhiên không đơn giản, mưu kế của hắn có thể nói là biến hóa khó lường, lại có thể lấy sức của đám ô hợp, mà lại đánh bại được kỵ binh tinh nhuệ của Mãn Châu, tuyệt đối là một tướng tài, là một tuyệt thế tướng tài, nhân vật như vậy, tuyệt đối không được bỏ lỡ, hiện tại trong tay mình thiếu nhất chính là tướng soái chi tài! 

Sùng Trinh đế nghĩ đến đây, chậm rãi nói: “Mặc kệ như thế nào, đã giữ được thành Cao Dương, quân Thanh đã bị đánh bại, Tôn Các Lão có công, công lao của Quách Hữu Đạo cũng rất lớn, đến người tên Viên Tiếu này, càng là một kỳ tài, mọi người nói thử xem, chúng ta nên phong thưởng như thế nào?” 

Nên phong thưởng như thế nào? 

Trong quân đội Đại Minh có quy định, một người lính giết được một người Mãn Châu, tăng một bậc quan, hoặc là thưởng mười lượng bạc ròng! Hiện tại thành Cao Dương một hơi liền chém rớt hơn một ngàn đầu người, hơn nữa, còn giam giữ thêm một ngàn tù binh, đều cần phải ban thưởng! Cho nên đã lập công, đều phải ban thưởng quân công! 

Nhưng hiện tại vấn đề là, thành Cao Dương không có quân đội, những người này đều là tráng đinh, đều là những người giữa đường nhảy ra, vậy làm sao ban thưởng quân công đây? 

Mọi người đều có chút do dự. 

Ánh mắt của Hộ bộ thượng thư Nghê Nguyên Lộ đột nhiên sáng lên, cung kính nói: “Hoàng Thượng, nếu hiện tại quân dân thành Cao Dương thiện chiến, không bằng, trực tiếp hạ chỉ, đưa những tráng đinh đó vào quân tịch, toàn bộ đều do Tôn Thừa Tông và Viên Tiếu thống lĩnh, tiếp tục đối kháng với quân Thanh, như vậy thì, chúng ta sẽ có thêm một nhánh quân mạnh mẽ ở Kinh Nam, về phần quân lương, thì do phủ Bảo Định phân phát xuống là được, có thêm quân lực của nhánh quân này, ít nhất có thể kiềm chế một phần sức mạnh của quân Thanh, đồng thời có thể gián tiếp chi viện cho Lư Tượng Thăng đại nhân!” 

Hoàng Đế Sùng Trinh nghĩ trong lòng, chủ ý này quả thực không tồi! 

Sùng Trinh đế gật đầu nói: “Truyền chỉ, Tôn Thừa Tông kêu gọi dân chúng cùng chống lại giặc Thanh có công, phong tước thái phó thái tử; Quách Hữu Đạo có công thủ thành, có phương pháp phòng thủ tốt, thăng lên làm Hộ bộ lang trung, đợi khi quân Thanh rút lui, lập tức vào kinh thành nhậm chức, Viên Tiếu đầu tiên không ngại ngàn dặm xa xôi đến cảnh báo, sau lại thống lĩnh dân chúng đánh giặc và giành chiến thắng, có công với xã tắc, ban thưởng ngàn lượng bạc, phong làm Võ đức kỵ uý, hai ngàn tráng binh thành lập Thủ ngự sở ở Cao Dương, Viên Tiếu thăng nhiệm làm thiên hộ, quản lý việc nhập quân tịch ở Cao Dương, còn chuyện ban thưởng cho các quan viên khác, sẽ do Tôn Thừa Tông và Viên Tiếu quyết định, mặt khác, trích cho Cao Dương ba vạn lượng bạc, để trọng thưởng cho người lập công! Lập tức hành thư, chiêu cáo thiên hạ!” 

Chuyện như vậy đương nhiên phải chiêu cáo thiên hạ, đây chính là đại thắng xưa nay chưa từng có, hơn nữa chiến thắng này là từ trong nghịch cảnh mà có được! 

Rất nhanh, sứ thần trong triều được phái đi ra ngoài, đoạn đường ba trăm dặm, rất mau đến thành Cao Dương. 

Nghe được tin sứ thần triều đình đến, Tôn Thừa Tông cùng Quách Hữu Đạo vội vàng sai người bày trí hương án, tiếp đãi sứ thần. 

Người đến truyền tin là Hộ bộ thượng thư Nghê Nguyên Lộ, điều này thể hiện hoàng đế Sùng Trinh rất trọng dụng Tôn Thừa Tông, đối với chiến thắng này rất coi trọng, Sùng Trinh đã phái nhất phẩm đại quan đến tận đây đưa tin! 

Nghê Nguyên Lộ vốn dĩ là cấp dưới của Tôn Thừa Tông, khi ông ta còn là đế sư, hai người giao tình không tệ, Nghê Nguyên Lộ là một vãn bối xuất chúng. 

Nhìn thấy Tôn Thừa Tông, Nghê Nguyên Lộ vội vàng chắp tay nói: “Các lão, đã lâu không gặp, phong thái của ngài vẫn như cũ! Hạ quan xin hành lễ với ngài!” 

Tôn Thừa Tông vội vàng xua tay nói: “Nghê đại nhân, ngươi đã khách khí rồi, hiện tại lão phu không còn là quan nữa, chỉ là một thảo dân mà thôi, làm sao có thể đảm đương nổi đại lễ của sứ thần triều đình, thật không dám nhận!” 

Nghê Nguyên Lộ cười nói: “Các lão, không phải ngài lập tức có chức quan đây sao, ha ha, năm đó khi ngài vẫn còn ở trấn Kế Liêu, chúng ta hòa hợp với nhau như vậy, cả cuộc đời này kiếm được tri kỷ không dễ, được một người như thầy như bạn, càng khó tìm hơn.” 

Tôn Thừa Tông vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta không cần phải khách sáo nữa, lại đây, lão phu giới thiệu với ngươi một chút, người này là huyện lệnh của Cao Dương, Quách Hữu Đạo, đây chính là một đại tài, về sau ngươi có thể để ý đề bạc đến, cũng coi như là vì nước chọn nhân tài!” 

Quách Hữu Đạo vội vàng hành lễ với Nghê Nguyên Lộ, hai người khách khí vài câu. 

Tôn Thừa Tông nói tiếp: “Còn người này là Viên Tiếu, chiến thắng lần này, đều nhờ vào công lao của hắn!” 

Nghê Nguyên Lộ nhìn Viên Tiếu, không khỏi nhíu nhíu mày, người này tuổi không quá lớn, vì sao lại ăn mặc như vậy? Không giống nhân sĩ trung thổ, ngược lại có vài phần giống hòa thượng ở phương ngoại, nhưng mà, giữa đầu lông mày, lại đầy chính khí bức người, một thân sát khí, xem ra là một anh hùng đã quen với chiến trường chém giết lẫn nhau! 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!