Chương 31. Mẹ Châu Cẩm An gặp chuyện
Bỗng nhiên Châu Cảm An lại cảm thấy bất an trong lòng, điện thoại của cô sao lại hết pin đúng vào lúc này được.
Nghĩ vậy nên Châu Cẩm An lại càng rảo bước đi về nhà nhanh hơn, lòng cô lúc này đã nóng như lửa đốt.
Đúng lúc đó, một chiếc xe cấp cứu phóng vụt qua người Châu Cẩm An, tim cô lúc này như ngưng lại một nhịp.
Nhưng trong đầu Châu Cẩm An vẫn tự trấn an mình rằng, mọi thứ đều là tình cờ thôi. Đển cả khi chiếc xe rẽ vào chỗ khu tập thể cũ mà Châu Cẩm An và mẹ đang ở, cô vẫn nghĩ là: “Không sao, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Trong khu tập thể ấy có biết bao nhiêu là người lớn tuổi… chắc chắn là như vậy rồi”
Chỉ có điều, nụ cười trấn an bản thân của Châu Cẩm An còn chưa giữ được quá vài phút, cảnh tượng trước mặt đã khiến cho cô vô cùng hoảng sợ. Chiếc xe cấp cứu ban nãy đang đậu ở bên ngoài ngõ vì không thể vào được bên trong. Hàng xóm của Châu Cẩm An thì đã tập trung lại chật kín cả chiếc sân bên dưới của khu tập thể này.
Mọi người bàn tán xôn xao, mỗi người góp một câu, chỉ một lúc khu tập thể đã ồn ào như vỡ trận.
“Khổ thân quả, bà ấy chỉ có một thân một mình nuôi con.” “Nhà bà ấy hình như không có ai ở nhà, bệnh tật đúng là không thể lường trước được, cũng chẳng tha cho một ai” “Bà ấy có một đứa con gái mà, con bé ngoan lắm, hai mẹ con vốn là sống dựa vào nhau. Vậy mà.” “Mà con bé sắp đi du học rồi, thế này thì tội nghiệp con bé ấy quá”.
Đôi tai của Châu Cẩm An lúc này đã ù đi không còn nghe thấy rõ âm thanh gì nữa. Cô bất chấp tất cả rẽ đám đông ra để xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Cho tới tận lúc này, Châu Cẩm An vẫn không tin vào điều mà cô đang lo sợ. Nhưng có một vài bác hàng xóm đã nhận ra Châu Cẩm An, họ vội vã túm lấy tay cô rồi giữ lại. Một người phụ nữ bắt đầu nói liến thoắng tới nỗi không kiểm soát nổi cơ thể của mình: “Cẩm An, cháu về rồi đấy sao… Cẩn Y Tuệ, mẹ cháu bị ngất trong phòng… mọi người đã gọi xe cấp cứu.” Người phụ nữ đó còn chưa kịp nói xong, đã không còn thấy Châu Cẩm An đứng trước mặt mình nữa rồi.
Nghe thấy mẹ xảy ra chuyện, tim Châu Cẩm An chợt thắt lại, đau tới mức cố không tài nào thở được, đầu óc cử ong ong hết cả lên, nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
Mẹ là tất cả những gì cô có lúc này Mẹ… người nhất định không được xảy ra chuyện gì cả. Châu Cẩm An bất chấp tiếp tục rẽ đám đông để đi vào bên trong, miệng không ngừng hét lên: “Xin hãy tránh đường! Xin hãy tránh đường!”
Đến khi thành công đi vào chỗ sân trồng, có nhìn thấy một nhóm bác sĩ của bên cấp cứu đã đứng sẵn ở dưới để chuẩn bị đón bệnh nhân.
Châu Cẩm An lao người về phía họ rồi túm lấy áo của một nhân viên cứu hộ.
Chú ơi, mẹ cháu… mẹ cháu sao rồi?”
Người nhân viên đó nhìn nét mặt của Châu Cẩm An lúc này thì đoán chắc là người nhà bệnh nhân nên từ từ an ủi cô: “Cô hãy bình tĩnh, các nhân viên chúng tôi đang cho người lên đưa mẹ cô xuống đây.”
Mà người đó vừa nói xong, hai nhân viên cứu hộ khác cùng với bác Chu Minh, người bảo vệ của khu tập thể đã đỡ lấy Cẩn Y Tuệ rồi đưa xuống dưới tầng. Sau đó rất nhanh, nhóm bác sĩ và đội cứu hộ cầm theo cáng lao tới, đặt Cẩn Y Tuệ cẩn thận lên cáng, lắp các thiết bị y tế vào người bà rồi đưa bà lên trên xe.
Châu Cẩm An lúc này như một người phát điện, cô lao tới bám lấy chiếc cáng của mẹ cô rồi không ngừng gọi tên bà.
Nhìn thấy dáng vẻ của Châu Cẩm An lúc này, không ít hàng xóm phải thở dài thương xót, ai cũng hiểu cho hoàn cảnh của cô và mẹ. Bác Chu nhìn thấy Châu Cẩm An như vậy thì vội vàng gỡ tay cô ra, sau đó nắm chặt lấy đôi vai đang không ngừng run lên của Châu Cẩm An rồi nói với cô: “Cẩm An, lúc này cháu cần phải bình tĩnh, không được hoảng loạn. Thể này đi, cháu lên xe cấp cứu đi cùng mẹ cháu tới bệnh viện, bác sẽ đi xe tới sau. Tuyệt đối phải bình tĩnh, đừng sợ hãi, cháu nhé. Mẹ cháu sẽ không có việc gì đâu?”
Lời nói của bác Chu tuy chỉ có tác dụng an ủi nhất thời, nhưng cũng giúp thức tỉnh tâm trạng điên loạn, rối bời của Châu Cẩm An lúc này.
Phải, bây giờ việc cô cần phải làm là bình tĩnh, đi tới bệnh viện cùng mẹ và đợi xem tình hình của bà thể nào.
Dù nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má Châu Cẩm An nhưng chỉ ít cô cũng đã bình tĩnh lại được đôi chút.
“Ai là người nhà của bệnh nhân có thể đi theo xe tới bệnh viện” – một nhân viên y tế vừa đỡ Cẩn Y Tuệ xuống dưới sân kêu lên.
“Tôi.”
Châu Cẩm An yếu ớt hét lên rồi nhanh nhanh chóng chóng leo lên xe.
Cửa xe cấp cứu đóng lại, tiếng ò eÍe vang lên, rất nhanh sau đó, chiếc xe lao đi vào bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!