Đối với Trương Húc Đông đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng để làm chủ tịch một công ty lớn như thế này thật sự vẫn còn phải cố gắng nhiều. Gần đây ngay cả thời gian trở về trường kỹ thuật anh còn không có. Chỉ ngồi nhìn các văn kiện thôi là đã choáng váng rồi.
Vốn tưởng rằng có Đặng Quân rồi thì mình không cần quan tâm nữa, nhưng người này chuyện gì cũng hỏi ý kiến của Trương Húc Đông cả. Thời điểm khi Trương Húc Đông không thể chịu đựng được nữa, Đặng Quân mới cười nói: "Anh Đông, đây là ý của Vũ gia, ông ấy nói mình lớn tuổi, sau này thiên hạ là của những người trẻ tuổi, để anh trở thành một đại ca kiêm chủ tịch chân chính từ ngoài vào trong. Sau này còn đưa các anh em ở thành phố Ngọc này ra ngoài xông pha nữa."
Trương Húc Đông không phải kẻ ngốc, Vũ Man Tử đã nói như vậy. Thêm vào đó ông ta không tiếp tục phát triển Vũ Môn của mình, như vậy khẳng định cũng có ý muốn sáp nhập lại. Chỉ là ông già này quá khôn ranh rồi. Trương Húc Đông sớm muộn gì cũng muốn chấn chỉnh lại toàn bộ thành phố Ngọc, cho nên cũng không cần phải xé rách mặt mũi nhau làm gì. Bởi vậy anh đành phải yên ổn mà học tập. Nhờ vào người khác vĩnh viễn cũng không thể bằng tự mình được.
Công ty giải trí của Trương Húc Đông đương nhiên nghĩ đến hai người, một người là Chu Tử Đồng, một người khác là Đới Tử Lâm. Nếu hai người bọn họ có thể gia nhập công ty của anh, vậy thì có thể xem như mang lại một cảnh tượng hoành tráng rồi. Đáng tiếc công ty của bọn họ không có ở thành phố Ngọc, nếu không nhất định anh sẽ đào bọn họ về. Có lẽ vẫn nên cần thời gian thôi!
Lại là một buổi sáng sớm khác, Trương Húc Đông đang ở trong phòng làm việc đọc tài liệu, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Anh không ngẩng đầu nói: "Mời vào."
Một bóng dáng thướt tha bước vào, đây là thư ký của Trương Húc Đông, một cô gái trẻ trung xinh đẹp 25 tuổi. Mặc dù cô ấy vừa mới tốt nghiệp thôi nhưng năng lực làm việc không tệ. Thêm vào đó, sở dĩ Trương Húc Đông chọn cô ấy cũng là bởi vì cô ấy vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp. Thư ký nhất định phải tạo cho anh cảm giác thoải mái, đến lúc đó có khách tới cũng có thể khiến người khác thấy cảnh đẹp ý vui.
Cô gái này tên là Lý Phỉ Nhi, tốt nghiệp đại học Ngọc, cùng trường với Tưởng Khả Hân. Dung mạo xinh xắn, vóc dáng cao gầy, hơn hết điều làm Trương Húc Đông thích cô ấy là vì cô ấy có tính cách kiêu ngạo.
"Phỉ Nhi, có chuyện gì vậy?" Lý Phỉ Nhi bước vào, trong không khí có một mùi thơm thoang thoảng. Trương Húc Đông không cần nhìn cũng biết là cô ấy. Trong lầm thầm mắng có phải mình giống mấy ông chủ kia không nhỉ, yêu thư ký của mình. Mùi này quả thực quá mê người rồi, cũng may anh vẫn là một người độc thân.
Lý Phỉ Nhi đưa cho Trương Húc Đông một tấm thiệp mời, nói: "Đây là thư được gửi hỏa tốc tới, phía trên có tên của một cô gái tên là Vương Tử Khởi, mời anh đến tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy."
"Vương Tử Khởi?" Trương Húc Đông nhớ đến nữ cảnh sát bắt anh lúc anh còn làm một bảo vệ kia, nhắc đến mới thấy đã lâu không gặp cô ấy rồi.
Tiệc sinh nhật là để gặp mặt tặng quà, chúc phúc và uống rượu. Trương Húc Đông cũng không đi làm gì. Vào đêm khuya Vương Tử Khởi từ tiệc sinh nhật của cô ấy đi ra, từ chối nhiều lời đề nghị của các anh chàng cảnh sát đưa về. Hôm nay cô ấy uống rất nhiều rượu nên định bắt taxi để về nhà riêng của cô ấy.
Vương Tử Khởi là một cảnh sát có năng lực, 18 tuổi cô đã bắt đầu ra khỏi nhà cho đến tận ngày hôm nay. Cô sống cách Cục Công an khu thành Nam không xa. Hiện tại đã 11 giờ đêm, trong tiểu khu này ngay cả một con mèo cũng không có chứ đừng nói chi là người.
Bước chân của Vương Tử Khởi có hơi lảo đảo, cô ấy đỡ trán, thầm mắng Trương Húc Đông. Bởi vì hôm nay tất cả mọi người đều tham gia tiệc sinh nhật của cô, ngoại trừ mỗi mình anh. Điều này làm cô rất khó chịu.
Khi cô đến gần tòa nhà, thấy đèn không sáng, Vương Tử Khởi bèn mắng chủ nhà, người này nhận tiền thuê nhà rồi mà không có trách nhiệm gì cả. Cô đành phải bước lên lầu trong bóng tối, nhưng chưa kịp bước vài bước thì đột nhiên có một giọng nói vang lên trong góc tối: "Chơi muộn quá nhỉ, tôi còn tưởng rằng em sẽ không trở lại!"
Giọng nói này bất thình lình truyền đến, cho dù Vương Tử Khởi là một nữ cảnh sát, nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ, đối với bóng tối luôn có một nỗi sợ hãi tồn tại. Bởi vì cô hơi say nên đầu óc cứ ong ong, không nghe rõ người trong bóng tối rốt cuộc nói gì cả. Cô sờ súng bên hông, cố ý lớn tiếng hỏi: "Ai, đi ra!"
Sau đó một tiếng cười vang lên, một người bước từ trong bóng tối ra. Ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu sáng gương mặt anh, hiện ra một bóng người cao lớn, khóe miệng nhếch lên nói: "Không phải em mời tôi đến tham dự tiệc sinh nhật của em sao, nhanh như vậy đã quên tôi rồi à? Sinh nhật vui vẻ nhé!"
Khi Vương Tử Khởi nhìn thấy đó là ai, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Trương Húc Đông, sao anh lại không đến tham gia sinh nhật tôi mà lại ở đây dọa tôi làm gì vậy!"
Trương Húc Đông đến gần Vương Tử Khởi nói: "Cứ gọi tôi là Húc Đông."
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Trương Húc Đông, Vương Tử Khởi có chút không quen lắm, bèn lùi về sau một bước, nói: "Anh, anh làm sao lại tìm được nơi ở của tôi? Sinh nhật đã kết thúc rồi, tôi muốn về ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa!"
Trương Húc Đông bước tới, nắm lấy bả vai Vương Tử Khởi, tránh cho cô cứ thế mà rời đi. Anh nói: "Tôi không muốn đến những bữa tiệc như vậy, chỉ muốn tự mình mời em ăn một bữa cơm thôi. Hình như như chúng ta còn chưa ăn cơm cùng nhau."
Vương Tử Khởi đã hơi tỉnh rượu, đại khái là cô nàng đã bị Trương Húc Đông dọa cho hoảng sợ. Cô cũng muốn hỏi anh tại sao không muốn đến, nên bèn gật đầu nói: "Được rồi, tôi cũng chưa ăn no lắm, đợi tôi trở về thay quần áo đã. Đến nhà tôi ngồi một chút đi!"
"Được!" Trương Húc Đông đi theo Vương Tử Khởi lên lầu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Khi đến nhà Vương Tử Khởi, Trương Húc Đông đánh giá xung quanh, căn phòng không lớn, chỉ khoảng 40 - 50 mét vuông. Có một phòng ngủ, một phòng bếp cùng một phòng tắm. Bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trong được bày biện không tệ. Đặc biệt còn có một mùi thơm đặc biệt trên người của Vương Tử Khởi nữa.
Vương Tử Khởi trở về phòng ngủ để thay váy dạ hội ra, trong khi Trương Húc Đông quanh quẩn trong phòng khách, thỉnh thoảng cầm một ít đồ trang trí nhỏ lên nghịch ngợm, lớn tiếng nói: “Muộn như vậy rồi chắc em không biết phải mặc quần áo gì để đi ra ngoài với tôi nhỉ? "
Vương Tử Khởi ở trong phòng ngủ vừa cười vừa thay quần áo, nói: "Tôi đã nghe nói qua về chuyện của anh rồi, bây giờ anh là lão đại có thực lực nhất ở khu vực phía Tây thành phố Ngọc. Lão đại Trương còn sợ tôi sẽ mặc đồng phục cảnh sát à?"
"À!" Ánh mắt của Trương Húc Đông phát lạnh, Vương Tử Khởi hóa ra đang cười nhạo anh là lưu manh đây mà. Anh cười đáp: "Tôi lại không làm chuyện xấu gì cả, có gì phải sợ chứ!"
Mười phút sau, Vương Tử Khởi từ phòng ngủ đi ra, cười với Trương Húc Đông: "Để cho anh chờ lâu rồi, muốn uống chút gì không?"
Trương Húc Đông vốn dĩ muốn ra ngoài ăn tối, nhưng vừa nhìn thấy Vương Tử Khởi sau khi thay quần áo liền quên mất, trong lòng thầm cảm thán, có cần phải đẹp như vậy không chứ?
Vương Tử Khởi thay một bộ quần áo thời trang, đi một đôi bốt da đen, quần âu trắng, áo len đen, mọi thứ rất phổ thông nhưng lại vô cùng có gu. Trương Húc Đông không khỏi ngẩn người, sửng sốt ba giây sau mới nói: "Em mặc như thế này vô cùng xinh đẹp."
Tâm trạng của Vương Tử Khởi trở nên rất tốt, cô ấy nói: "Húc Đông, anh lén học khen người khác từ lúc nào vây?"
Trương Húc Đông đi tới trước mặt Vương Tử Khởi, nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười nói: "Tôi không có khen thầm, mà là rất quang minh chính đại được không?"
Sắc mặt của Vương Tử Khởi vốn đã hơi đỏ, sau khi Trương Húc Đông nói xong lập tức đỏ thành một trái táo, cô nói: "Hôm nay anh lại không đến, đừng nói với tôi là anh không thích những bữa tiệc như vậy!" Vừa nói, cô vừa không nhịn được mà bĩu môi, trông như đang tức giận vậy.
"Nhưng tôi là lão đại của một băng đảng, sợ ảnh hưởng đến đường sự nghiệp của em!"
"Có thật không?"
"Nếu không thì sao?"
"Sinh nhật vui vẻ nhé!" Trương Húc Đông lấy ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt vào tay Vương Tử Khởi.
Vương Tử Khởi cắn môi, nhìn Trương Húc Đông, nói: “Cảm ơn, tôi thật sự cho rằng anh sẽ không đến!
Trương Húc Đông không khỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tử Khởi, ánh mắt của hai người đan vào nhau, cứ như vậy đứng dưới ánh đèn. Giờ khắc này Trương Húc Đông phát hiện ra anh giống như yêu người phụ nữ này vậy, không biết có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên không nhỉ? Nhưng trong lòng anh lại xuất hiện một giọng nói, nói với anh rằng: Anh không xứng đáng có được tình yêu chân chính, điều đó sẽ khiến cô ấy phải bỏ mạng vì anh.
Một lúc lâu sau, Vương Tử Khởi mới phản ứng lại được, giả bộ tránh sang một bên nhìn chiếc nhẫn kia, nói: "Đẹp quá, tôi đi châm trà cho anh nhé!" Nói xong bèn vội vàng đi vào phòng bếp, Trương Húc Đông nhìn bóng lưng e thẹn đó, trên mặt lộ ra đầy vẻ mê man.
Trương Húc Đông ngồi trên sô pha, cũng không biết vì sao trong đầu lại xẹt qua hình ảnh của một vài cô gái. Dường như anh đang giống như một người ngây ngẩn, muốn bắt lấy một người phụ nữ đến bên cạnh mình vậy. Anh không khỏi cười hỏi: “Tử Khởi, em nói xem, con người sống vì cái gì nào?"
Vương Tử Khởi ở trong bếp nói vọng ra: "Vì cuộc sống hạnh phúc!"
"Bây giờ em có hạnh phúc không?"
Vương Tử Khởi bưng hai tách trà ra, nghi hoặc nhìn Trương Húc Đông, hỏi: "Anh sao vậy?"
Trương Húc Đông nhấp một ngụm trà nói: "Không biết, đột nhiên tôi cảm thấy có chút buồn bực không giải thích nỗi!"
Vương Tử Khởi cười nói: "Trông anh còn trẻ như vậy mà sao lại giống như thể cha tôi thế. Người trẻ tuổi có gì mà không nghĩ thông suốt được vậy, tới đây chị giúp em nghĩ thử xem!"
"Tôi không phải không nghĩ ra, mà là không biết em có muốn xem không?"
"Muốn xem cái gì?"
"Em đoán thử xem!"
"Cái người này, chuyện gì mà anh bỗng nhiên nghĩ thông suốt thế? Mới vừa rồi tôi còn tưởng anh có chuyện gì nữa chứ!"
"Ồ, tôi thật sự đã nghĩ thông suốt rồi!" Trương Húc Đông dựa lưng vào ghế sô pha: "Phụ nữ muốn mở ra xem, đàn ông đã tự nghĩ thông suốt. Đây là chuyện rất bình thường mà!"
"Đáng ghét, hóa ra anh lại không đứng đắn như vậy!"
Trương Húc Đông và Vương Tử Khởi đi ra khỏi tiểu khu, đã là 12 giờ 10 phút nửa đêm rồi. Ngoại trừ đèn đường vẫn còn sáng thì có rất ít người đi đường. Gần đây an ninh của thành phố Ngọc rất tốt, mọi người đều bận rộn kiếm tiền vào ban ngày, buổi tối làm gì còn có ai đi ra nữa chứ. Cuối cùng bọn họ cũng đợi được một chiếc taxi màu đen, tài xế này rất thức thời, hỏi muốn đi khách sạn nào. Nếu không phải Trương Húc Đông ngăn lại, tên này đã bị Vương Tử Khởi bắt ngay tại chỗ rồi ấy chứ.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một quán rượu có tên là Hoành Diệu, Vương Tử Khởi khó hiểu hỏi: "Quán rượu này không nhỏ, sao tôi chưa thấy qua nhỉ!"
Trương Húc Đông bật cười nói: "Mới vừa mở không lâu, nhưng mà thức ăn bên trong rất được đấy!" Quán rượu này là của Khô Lâu mở. Trương Húc Đông lúc đó mới biết ông ta có tên là Hoành Diệu. Một tên gọi chính trực như vậy lại đặt ở trên người ông ta cũng thật là khó nhỉ.
Hai người đi vào quán rượu, tìm được một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Trương Húc Đông gọi mấy món ăn, sau đó gọi thêm một chai Lafite 82. Một lúc sau rượu và đồ ăn được dọn ra, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Trương Húc Đông rót rượu cho Vương Tử Khởi, nói: "Nếu tôi phạm tội ở trong tay em, em sẽ bắt tôi sao?"
"Có ý gì vậy?"
"Ví dụ như tôi đang chạy trốn, còm em đang truy đuổi. Thời điểm em phát hiện ra tôi, em sẽ làm gì?"
"Đương nhiên là tôi sẽ tuân theo pháp luật rồi. Người đưa anh đi vào đó chỉ có thể là tôi, không thể là người nào khác cả!" Vương Tử Khởi nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Tôi không hy vọng có ngày đó xảy ra!"
"Tôi cũng vậy. Cạn ly nào!" Trương Húc Đông gật đầu, tuy nhiên trong lòng thầm châm chọc, pháp luật chỉ hạn chế những người bình thường, còn đối với những người như bọn họ không có gì phải sợ cả. Loại này ở trong tay một vài người giàu, nhìn như không thể vượt qua nỗi, nhưng lại là nơi đen nhất. Trương Húc Đông sẽ không nói suy nghĩ trong lòng anh cho Vương Tử Khởi biết, để tránh làm cho cô ấy mất hứng. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, cô ấy là lớn nhất.
Nhìn thấy Trương Húc Đông đáp ứng nhanh như vậy, Vương Tử Khởi ngược lại hơi tò mò hỏi: "Sau này anh vẫn cứ ở trong vòng luẩn quẩn này sao?"
Trương Húc Đông cười đắc ý nói: "Ai nói là tôi ở trong vòng luẩn quẩn này chứ, tôi vừa mới thành lập một công ty giải trí, kiếm được nhiều tiền lắm!"
"Thật sao?" Vương Tử Khởi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trương Húc Đông gật đầu, đáp: "Có một bộ phim đã bấm máy rồi, nếu em muốn có thể vào làm khách mời, đóng vai một nữ cảnh sát!"
"Tôi không đi đâu, trong cục không cho phép!" Vương Tử Khởi mặt mũi đầy cao hứng, nói: "Tuy nhiên việc anh trở về nước mà có thể tự mình làm nên chuyện thế này tôi rất vui. Sau này các anh mời được đại minh tinh nào đó, tôi muốn xin chữ ký cũng dễ dàng rồi. Nào, tôi kính anh một ly, chúc anh càng ngày càng phát triển hơn!"
Nói xong cô ấy uống hết rượu trong ly, Trương Húc Đông cũng uống theo cô. Hai người bắt đầu trò chuyện trời Nam biển Bắc. Bầu không khó vô cùng ấm áp, hai người đều hết sức quý trọng khoảng thời gian vui vẻ này.
Vương Tử Khởi vốn dĩ đã uống không ít rượu. Lần này hai người không ngờ lại uống cạn thêm cả một chai, Trương Húc Đông thật hiếm khi mở lòng như vậy. Lại muốn uống thêm một chai nữa, thấy Trương Húc Đông như vậy, Vương Tử Khởi cũng không thể nói không uống nữa. Vì vậy rất liều mình ra dáng bồi quân tử.
Khoảng 2 giờ 30 rạng sáng hôm sau, hai người mới từ trong quán rượu đi ra. Giờ phút này cả người Vương Tử Khởi đã nhũn ra rồi, toàn bộ thân thể mềm mại tựa vào trên người Trương Húc Đông. Trong miệng hàm hồ không dậy nổi, không biết đang nói gì nữa. Trương Húc Đông cũng uống không ít, tuy nhiên chỉ có mùi rượu quanh người anh mà không có men say nào cả.