Trương Húc Đông làm gì có thời gian mà để ý đến cậu ta. Giờ phút nay anh đang đối diện với bốn tên đàn em của bang Cửu Đầu Xà. Một người trong số đó ra tay có thể nhìn thấy là không hề đơn giản, ba người còn lại cũng giống như đã từng được huấn luyện. Đánh giá thân thủ của bốn người này, có một người chắc là nằm trong nội bộ của Cửu Đầu Xà. Không biết anh ta tên là cái gì Xà nữa, nhưng ở trong mắt Trương Húc Đông, bọn họ chẳng là gì cả. Hoàn toàn chỉ là những tay mơ mà thôi. Dù là những tên côn đồ lợi hại trong xã hội nhưng khi gặp loại người giết người tựa một trò chơi như Trương Húc Đông, chỉ còn lại một chữ "chết" mà thôi.
"Con mẹ nó, phía trước có thể nhường đường không đấy, ông đây còn chưa gặp phải đối thủ sống đâu!" Một nghìn người thật sự không có cách nào có thể xuất thủ toàn bộ được cả. Hơn nữa những lão đại trước mặt quá mạnh, bọn họ chỉ có thể ở trong đó sốt ruột mà không làm gì được. Trong cảnh tượng đông đúc như đang xem buổi biểu diễn của một ngôi sao nào đó vậy. Tuy nhiên trong miệng lại thường gào thét ra những lời không sạch sẽ lắm.
Cũng có thể xem nơi này giống như một vụ cướp vậy, người nào cũng không muốn tiền rơi vào túi người khác.
Bảo Long Môn ủng hộ bang Cửu Đầu Xà không có nghĩa là giao nhiều người cho bọn họ. Mà là cho bọn họ một khoản tiền để bọn họ thu nhận đàn em. Vì vậy có thể tuyển được bao nhiêu người hoàn toàn phụ thuộc vào số tiền đó. Nhìn Trương Húc Đông cùng Long Bang bên này đều là những kẻ mạnh được huấn luyện kỹ càng. Trông tuổi tác không lớn nhưng lại ra tay vô cùng lợi hại. Mỗi người đều liều mạng cả. Hơn nữa còn có sự hỗ trợ của Sát Thiên, cho nên về khí thế đã hoàn toàn áp đảo bang Cửu Đầu Xà.
Không thể không nói đến hai người Hắc Hùng và Bạo Lực, trong vòng 10 mét không ai dám tới gần bọn họ có. Thân hình như ngọn núi nhỏ kia trực tiếp uy hiếp người khác, chỉ nhìn thấy là đã sợ rồi. Bọn họ đuổi theo đám đàn em của bang Cửu Đầu Xà chạy khắp đường phố. Cảm giác giống như đang đuổi theo một cô gái nhỏ vậy, kẻ nào mà chạy chậm thì không phải một quyền đấm cho nát bét chết ngắc thì cũng là bị thương nặng. Cuộc chiến này không có cách nào đánh được cả.
"Đỗ Phong, Tiếu Diễm, hai người mỗi người mang theo 100 anh em canh giữ hai đầu Bắc Nam, đừng để cho quân tiếp viện vào. Nếu có tình huống nào khác lập tức thông báo!" Trương Húc Đông giẫm lên bảy tám thi thể, như bước lên đài cao vậy. Vừa vung đao vừa bắt đầu sắp xếp.
"Không thành vấn đề, các anh em đi theo tôi, có thịt ăn nào!" Hai người bọn họ dẫn đầu hai nhóm người chạy sang hai bên.
Mười phút sau, hàng trăm thi thể nằm la liệt khắp đường phố, vô số người bị thương, mà Long Bang chỉ phải bỏ ra hai mươi người bị trọng thương và sáu người chết. Có thể nói đây là một màn chiến thắng.
"Mẹ nó, trốn ở đâu rồi!" Trương Húc Đông tay cầm mã tấu, kéo lê lộc cộc dưới nền đất. Buộc những người còn lại phải chạy vào trong trụ sở chính của Cửu Đầu Xà. Ai cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi cả.
"Không chống đỡ nổi nữa, chạy thôi. Bọn họ có quá nhiều người, chúng ta không thể chờ tiếp viện được!" Người đàn ông trung niên đến từ Bảo Long Môn hoảng sợ nói. Ông ta đang che ngực lại, máu tươi chảy ra theo kẽ hở ngón tay ông ta, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Cả người Hắc Xà bê bết máu, ba trong tám lão Xà đã chết. Mã tấu trong tay anh ta không biết đã càn quét bao nhiêu, sáu người chết của Long Bang đều do anh ta làm. Một nửa số người bị trọng thương bên kia cũng do anh ta. Có thể là lão đại của một băng đảng, anh ta chắc chắn không phải là người bình thường.
"Chúng ta... Bây giờ, còn có bao nhiêu... bao nhiêu người?" Hắc Xà thở hổn hển, bởi vì anh ta vừa đụng phải một người đến từ Sát Thiên. Sau năm sáu phút đồng hồ ai cũng không thể làm gì được ai, mà tên nhãi kia chỉ là một thành viên bình thường của Sát Thiên thôi đấy.
Người đàn ông trung niên nhìn đám người trong sân nói: "Còn ba trăm người, những người anh em khác đến tiếp viện vô số đều đã bị chết hoặc thương nặng. Những người còn lại đều bị chặn ở bên ngoài, có người còn bị chém trước khi vào nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chết chắc!"
"Chết? Con mẹ nó, ông đây dù chết cũng phải kéo theo vài chục người chịu tội tay!" Hắc Xà hất tay ông ta ra, lao thẳng vào phòng ngủ.
"Rượu ở đây không tệ, lấy bình đắt nhất ra đây, ông đây nghỉ ngơi trước một chút. Mẹ kiếp thật, chặn bọn họ ở lầu hai cho tôi. Để cho các anh em biết cái gì là rượu xa xỉ chứ? Đừng con mẹ nó rót thẳng vào bụng như vậy, trông chúng ta giống như những tên cướp của vậy”. Trương Húc Đông ngồi ở trên quầy bar, không ngừng chỉ huy các đàn em chiến đấu. Mà Nhất Đao ở bên cạnh anh vừa giết chết một tên đàn em của bang Cửu Đầu Xà.
"Giết sạch toàn bộ, con mẹ nó chạy đi rồi còn dám trở lại à. Thật đúng là không biết chữ chết viết thế nào nhỏ. Ông đây hôm nay muốn tiêu diệt hết 9 con sâu bọ đó, mẹ nó!"
"Hắc Hùng, anh giết được bao nhiêu?" Bên ngoài, Bạo Lực mặt đầy máu hỏi.
Đầu của Hắc Hùng cũng đang chảy máu, không phải do người khác đánh, mà là do nắm đấm gấu của anh ta gây ra khi anh ta tự gãi đầu bởi vì Bạo Lực đột ngột hỏi anh ta giết được bao nhiêu. Lúc giết người anh ta cũng không đếm làm gì, hơi sững lại một lúc rồi nói: "Hình như là 113 người thì phải!"
"Tôi 115 người nhé, ha ha..."
Hắc Hùng trực tiếp duỗi tay ra ôm ba tên đàn em vào lòng, sau đó trực tiếp ném bay ra ngoài, đập vào tường hộc máu tươi văng cả óc ra ngoài, nói: "Hắc hắc, nhiều hơn cậu một người rồi nhé!"
"Mẹ kiếp!"
"Lão đại, chị mấy triệu rồi?" Lung Linh hai mắt đỏ lòm, trên gương đầy những vết sẹo kinh người cùng máu trở nên càng thêm quỷ dị khác thường. Trong tay cô ta có vũ khí là một chiếc nhẫn có tên là Bán Nguyệt Trảm.
Sau khi Hắc Hoàng vặn cổ hai tên đàn em xong, cười lạnh nói: "Đúng hai triệu, cô phải cố gắng lên nhé!"
"Hai triệu?" Các thành viên Quyền Thủ, Ám Báo cùng Hồng Viên của Sát Thiên cũng giật mình nhìn cô ấy, tốc độ của bọn họ rõ ràng là quá chậm rồi.
Phong cảnh trong trụ sở chính của Bang Cửu Đầu Xà không tệ, nhưng giờ phút này khắp nơi đều bê bết máu, tiếng gào thét chửi bới không ngừng vang lên, còn cái gì có thể sảng khoái hơn được sao? Trương Húc Đông đang thưởng thức những thứ này, rượu đỏ được bưng ra một chai, hình như là loại rượu Rémy Martin nào đó. Loại cảm giác này trước đây anh chưa từng có. Cuối cùng sau đêm này tên tuổi của Long Bang tuyệt đối sẽ không thua bất kỳ một bang phái nào ở thành phố Ngọc cả. Thanh Long Hội có thể sẽ trở thành bàn đạp của anh.
"Thoải mái, còn có thể thoải mái hơn bây giờ đây?" Trương Húc Đông nằm nghỉ một lát, sau đó lại từ trên quầy bar nhảy xuống. Trực tiếp cầm đao xông thẳng tới trước, chém chết ba người, rồi sau đó dùng đao cắt cổ hai người khác.
"Con mẹ nó, bọn nhóc chúng mày có bản lĩnh thì tự mình đến đây đấu với ông!" Hét to một tiếng, Hắc Xà cầm đao chém đứt eo của hai đàn em Long Bang, bức người lui trở lại sảnh tầng một. Giờ phút này nơi anh ta đang khỏa thân, trên người là hình xăm một con trăn vảy đen. Dáng vẻ kia đừng hỏi có bao nhiêu mạnh mẽ.
Người của hai bang nhanh chóng tách ra, Trương Húc Đông còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nói: "Mẹ nó, mệt rồi sao? Sao không đánh nữa?" Anh vừa nhìn thấy Hắc Xà đang cầm một thanh đao dài khoảng hai thước liền vui vẻ, cười lạnh hỏi: "Khoe hình xăm của anh lợi hại đấy à? Có bản lĩnh thì phải thể hiện ra, như thế mới gọi là lợi hại được!"
Hắc Xà cười khinh khỉnh, vung cây đao dài trong tay, nói: "Con mẹ nó, lúc ông đây lăn lộn ngoài xã hội tên nhóc nhà cậu còn chưa mặc tã đâu! Đến đây thử cây đao của ông xem có vui không nào!"
Thấy lão đại của người ta đã thể hiện như vậy, nhóm đàn em của Long Bang nhìn về phía Trương Húc Đông. Trương Húc Đông hoạt động cổ, sau đó cởi áo của mình ra, lập tức trên cơ thể cao lớn của anh xuất hiện vô số vết sẹo. Vết thương do súng bắn trải rộng toàn thân, mang lại một loại cảm giác quỷ dị dữ tợn. Nếu như những thứ này còn chưa đủ, vậy thì Trương Húc Đông dùng dao chiến đấu chém đứt một cánh tay của đàn em Cửu Đầu Xà đã chết, sau đó lấy máu chà lên người giống như quét sơn lên cơ thể vậy.
Những vết sẹo cùng máu giao hòa với nhau, làm xuất hiện một hình xăm dữ tợn, đó là hình ảnh Quỷ Sa Tăng tà ác. Những vết sẹo dưới hình xăm đó càng trở nên hung ác hơn, loại hình xăm này mỗi thành viên của tổ chức lính đánh thuê ZO đều có cả. Một khi nhuốm máu sẽ lập tức hiện ra trên cơ thể. Đây là vì nếu như một ngày nào đó bị bỏ mạng, cả người nhuốm máu, thì cho dù không có đầu cũng có thể nhận ra từ hình xăm trên cơ thể.
Còn chưa đợi những người khác nhìn kỹ hình xăm cùng vết sẹo trên người Trương Húc Đông, anh đã tung ra ba chiêu đánh về phía Hắc Xà. Mà chiêu thứ tư đã trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của Hắc Xà, xuyên từ bên trái, sau đó chém đứt hông phải của anh ta. Một đao kia mạnh đến nỗi mọi người đều nghe thấy tiếng xương vỡ vụn. Khoảnh khắc này trên người Hắc Xà xuất hiện một vệt đao cực sâu.
Đao của Hắc Xà đã rơi khỏi tay, hai tay anh ta theo bản năng muốn che vết thương của mình lại. Tuy nhiên diện tích vết thương lại quá lớn, bỗng nhiên hai thớ thịt bị lật ra, xương và nội tạng bên trong mơ hồ cũng thấy được, ruột cũng từ vết thương kia rớt ra ngoài. Một đao này đã trực tiếp giết chết Hắc Xà.
Máu tươi chảy ra thành dòng, làm cho bầu không khí vốn dĩ đã vô cùng tanh tưởi này càng thêm buồn nôn hơn. Trong nháy mắt đã có không ít người nôn mửa, anh em bang Cửu Đầu Xà sợ đến mức ngay cả đao cũng cầm không vững nữa. Bọn họ khụy xuống đất, nôn mửa dữ dội.
Trương Húc Đông mặc quần áo vào, tìm một chỗ ngồi xuống, nói: "Thế nào? Làm sao vậy? Cứ nhìn tôi như vậy là muốn tôi cho các cậu tiền đấy à?"
"Hắc Hắc... Lão đại thật mạnh!" Các đàn em của Long Bang cảm thán, sau đó lên tinh thần lao về phía đàn em của Cửu Đầu Xà kia.
Sau khi Hắc Xà chết, Diêm Chí Phi cùng Ngô Túy Phong mang người chém từ lầu một đến tầng thượng. Trước sau chỉ mất khoảng 20 phút, giờ phút này cả người bọn họ đầy máu quay trở lại. Tuy nhiên ở nơi này hình như không còn người nào sạch sẽ cả. Bọn họ nói: "Anh Đông, đã tiêu diệt toàn bộ, chúng em tìm được một tên, ông ta nói ông ta là đại ca của Bảo Long Môn!"
Trương Húc Đông cười một tiếng, đại ca của Bảo Long Môn à. Ngay cả lão đại của Bảo Long Môn hôm nay ở đây cũng đừng mong sống sót, anh nói: "Đem ông ta đến đây gặp tôi!"
Đó chính là người đàn ông trung niên kia, lúc này ông ta đang vô cùng sợ hãi, trên người dính không ít máu. Ngô Túy Phong cười nói: "Lúc đầu còn nằm trên mặt đất giả vờ chết, người này kỹ năng diễn xuất không tệ!"
Người đàn ông trung niên quỳ gối xuống trước mặt Trương Húc Đông, nói: "Lão đại này, tôi không có thù oán gì với các anh cả, xin anh buông tha cho tôi, tôi sẽ nói Bảo Long Môn cho các anh một số tiền lớn!"
Trương Húc Đông cười nói: "Ông là người của Bảo Long Môn, tôi là người của Thanh Long hội. Ông nói xem chúng ta có thù oán gì không đây, tôi có muốn tiền của ông không?"
Người đàn ông trung niên cúi đầu, thấp giọng nói: "Hóa ra bọn mày đến từ Thanh Long Hội, khó trách!"
"Ông biết thì tốt rồi, cho nên tôi sẽ không tha cho ông đâu. Hơn nữa cho dù có súng trong tay áo cũng không uy hiếp được tôi tí nào. Ông tự chết hay là tôi giúp ông? "
"Hả?"
Một đao xuất hiện từ sau lưng xuyên qua miệng người đàn ông kia. Nhóm người Trương Húc Đông đi ra khỏi trụ sở chính của Bang Cửu Đầu Xà, trên đường phố đầy xác chết, Trương Húc Đông cười xấu xa nói: "Để lại cho cảnh sát xử lý đi, từ nay về sau nơi này sẽ là của chúng ta, đừng đập phá nữa. Rút lui trước nào!"
Đỗ Phong nhìn về phía xa, sau đó đi tới bên cạnh Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, cảnh sát đến thật đúng lúc!"
Trương Húc Đông gật đầu đáp: "Đúng lúc thật, mà cũng không phải ngẫu nhiên đâu, đã được thương lượng từ trước cả đấy. Nhanh rời đi nào, đừng con mẹ nó chần chừ gì nữa."
Long Bang đánh một trận mà thành danh. Ngày hôm sau đi trên đường không ai là không biết đến băng nhóm này, một tiếng Long Bang không hề thua kém gì ba bang phái lớn cả. Bang Tam Hợp rời khỏi thành phố Ngọc, Long Bang trở thành một trong ba băng đảng lớn mới. Trong lúc nhất thời, có vô số người xếp thành hàng dài muốn gia nhập vào băng nhóm này.
Trương Húc Đông đương nhiên có kế hoạch của riêng mình, đó chính là thống nhất ngoại thành phía tây này. Trước mắt ba băng nhóm lớn chỉ có thể liên minh, bởi vì bọn họ không thuộc bang hội của Tây Giao này. Bây giờ Long Bang đã có thể danh chính ngôn thuận hoàn thành chuyện này. Dự định ba ngày sau sẽ gửi thư mời tới các lão đại, lấy lý do là phân chia địa bàn của bang Cửu Đầu Xà.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đến tối ngày thứ ba, các lão đại nhận được thiệp mời cũng không sợ Trương Húc Đông sẽ ra tay với bọn họ, mà ngược lại chỉ sợ nếu ngày mai không tới sẽ không thấy mặt trời. Băng nhóm một nghìn người tiêu diệt ba nghìn người kia mạnh cỡ nào chứ? Chưa nói đến việc bọn họ không có đủ ba nghìn người, cho nên những lão đại kia bàn bạc với nhau rồi cùng kéo đến quán bar Ba Na Lạp.