Tại trụ sở chính của Vũ Môn
Đây là lần thứ hai Trương Húc Đông đến đây, tâm trạng so với lần trước không hề giống nhau. Đôi khi có một ngày nào đó mọi thứ đều sẽ thay đổi, con người cũng không ngoại lệ. Mấy tháng trước anh cùng Vũ Môn vẫn còn như nước với lửa, nhưng thời gian gần đây lại như thể một người vậy. Điều thay đổi nhiều nhất đúng là lòng người.
Vào ban ngày, Vũ Môn trông vô cùng đẹp đẽ, ngay cả hai tên đàn em đứng canh cổng cũng nhìn rất thuận mắt. Dọc đường đi có những người đàn ông mặc đồ đen cung kính hướng về phía Chu Đại Thánh gọi là: "Anh Thánh!"
Khi đến phòng họp của tổng bộ Vũ Môn, anh nghe thấy có tiếng người chửi bới, vừa đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy mấy người bọn họ đang đánh bài. Còn Vũ Man Tử cũng rất hăng hái ngồi ở bên cạnh quan sát, bày mưu tính kế cho Hắc Hùng dũng mãnh kia. Có một sự hài hòa khó tả.
"Ôi chao, đây không phải là lão đại của Long Bang, Trương Húc Đông sao?" Vũ Cực quơ bài nhìn sang.
Trương Húc Đông cũng ngồi xuống, Hắc Hùng đưa bài của anh ta cho anh, nói: "Người anh em, chơi giúp tôi!"
"Tới nào anh Hùng, tôi giúp anh chơi!" Chu Đại Thánh chính là một người một ngựa đoạt mất. Tuy nhiên trông dáng vẻ của Hắc Hùng có vẻ ai chơi cũng được, anh ta dù sao cũng không quan tâm lắm. Bởi vì anh ta đã thua mấy trăm nghìn rồi, nếu chơi thêm nữa đoán chừng anh ta sẽ đập bàn không thừa nhận mất.
"Cơ thể em trai Trương không có gì đáng ngại chứ!" Vũ Man Tử và Trương Húc Đông ngồi xuống một bên, hai người câu có câu không nói về tình hình gần đây.
"Cảm ơn đại ca Vũ đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi. Thật sự cảm ơn đại ca Vũ, nếu không bây giờ tôi còn bị ngược đãi trong phòng bệnh ấy chứ!" Trương Húc Đông cười nói. Nghe thấy vậy A Phượng cùng những người khác hỏi đã có chuyện gì xảy ra, Chu Đại Thánh bèn kể sơ qua, bọn họ lập tức cười lớn trên sự đau khổ của người khác.
Trương Húc Đông không khỏi nghĩ đến nữ cảnh sát Thanh Thanh kia, không biết đám người Đỗ Phong đã làm thế nào. Anh dặn dò bọn họ đừng thẳng tay giết chết cô ta mà phải khiến cho nữ cảnh sát kia muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Như vậy mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng anh.
"Người trẻ tuổi khó tránh khỏi việc trải qua những chuyện không vui như vậy, đây cũng là một loại trưởng thành!" Vũ Mạn Tử vỗ vai Trương Húc Đông nói: "Tôi rất coi trọng cậu, Tần Vũ cũng đã nói với tôi về cậu rồi. Nếu phát triển tốt cậu sẽ trở thành nhân vật số một trên con đường này đấy!" Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Hắc Hùng: "Tiểu Hắc, sắp xếp đại tiệc đi, hôm nay tôi muốn cùng em trai Trương uống rượu!"
Trương Húc Đông nói: "Đại ca Vũ, gần đây Cửu Đầu Xà có tin tức gì không!"
"Cốt Rắn của bọn họ bị các cậu giết chết, sau đó thấy chúng ta liên thủ nên bọn họ bỏ chạy. Xem ra bọn họ đã trở thành băng đảng liên kết với Bảo Long Môn rồi. Cậu không cần quan tâm tới bọn họ, Thanh Long Hội các cậu sẽ chỉnh đốn lại bọn họ!"
Trương Húc Đông mỉm cười, Vũ Man Tử đứng dậy vỗ anh một chút, sau đó dẫn anh đi vào một gian phòng khác. Hắc Hùng đi theo sau lưng bọn họ, nơi này rõ ràng là một căn phòng sang trọng, so với căn nhà thông tầng của Trương Húc Đông còn lớn hơn gấp trăm lần.
Giữa phòng có một pho tượng bằng đồng, trông giống như đang luyện võ. Cả pho tượng đều mang hình dáng của một nhân vật võ lâm, được tạc giống như đúc. Hơn nữa còn có một cái đầu trọc, trông giống như mười tám anh em của Thiếu Lâm vậy.
"Cứ thoải mái như ở nhà mình thôi, tùy ý gọi!" Vũ Man Tử đi tới tủ rượu của mình lấy ra một bình rượu, nói: "Mao Đài chính tông, hơn bốn mươi tuổi, không phải thứ nước trên thị trường kia đâu!"
"Quá khách khí rồi, cảm ơn ông!" Trương Húc Đông nhận lấy ly rượu từ Vũ Man Tử, trong đó bốc ra một mùi thơm sảng khoái, không thể không nói thực sự không hề giống rượu bình thường, cay trước sau ngọt. Giống như muốn cả ruột cũng ngọt vậy. Đúng là rượu ngon ai cũng sẽ thích.
Hắc Hùng uống một ly, tự mình rót. Trương Húc Đông nhìn thấy người đàn ông to con thật thà chất phát này, trong lòng vẫn muốn đào góc tường của Vũ Man Tử. Không biết làm thế nào mà ông ta lại có thể tìm được một nhân vật như vậy, Vũ Mẫn Tử cười nói: "Tiểu Hắc, trông có vẻ em trai Trương vừa ý cậu đấy!"
"Đại ca Vũ à, người anh em của ông sao tôi có thể vừa ý được!" Trong lòng Trương Húc Đông hơi ngẩn ra, đúng là một con cáo già mà. Mới vừa rồi anh chỉ nhìn Hắc Hùng nhiều thêm mấy lần, liền bị tên này để vào mắt.
Hắc Hùng dùng nắm đấm đụng vào bờ ngực rắn chắc của Trương Húc Đông, nói: "Người như anh trông không tệ nhỉ, tôi rất muốn so tài với anh!" Nụ cười của anh ta rất ngây thơ, không có bất kỳ mưu tính nào trong đó cả, sống như một đứa trẻ vậy, mặc dù kích thước cơ thể của anh ta đúng là khổng lồ.
Trương Húc Đông nói: "Anh Hùng à, thủ hạ của tôi có một người không khác anh lắm. Ngày nào đó tôi mang anh đến so tài với cậu ta thử xem. Nhất định sẽ làm cho các anh cảm thấy hận gặp nhau muộn màng đấy!"
"Em trai Trương à, nếu cậu thích người anh em của tôi vậy thì tôi sẽ đưa cho cậu một người. Tuy nhiên Tiểu Hắc này khẳng định tôi không thể bỏ được. Người này cũng là một con ngựa chiến, tôi thấy rất khó thuần phục, cậu thử xem sao nhé!" Vũ Man Tử nói với Hắc Hùng: "Đi gọi Đường Phi đến đây!"
"Lão đại, ông tìm tôi à?" Hắc Hùng mang về một người có gương mặt vuông vức, lông mày rất đậm. Người này mặc một bộ đồ cao bồi. Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay cái, trông rất trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ vừa mới 20 tuổi.
"Để tôi giới thiệu cho cậu, đây là lão đại Trương Húc Đông của Long Bang, sau này cậu đi theo cậu ta đi!" Vũ Man Tử nói với Trương Húc Đông: "Quý trọng người này thật tốt, sau này cậu ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cậu đấy!"
Trương Húc Đông nheo mắt lại, bởi vì anh không biết Vũ Man Tử đột nhiên giao người cho anh là có ý gì. Chẳng lẽ muốn do thám anh sao. Thế nhưng đối phương trực tiếp đưa ra lời đề nghị như vậy, anh cũng không tiện từ chối. Dù sao bây giờ ông ta cũng là lão đại của 100 bang liên minh, vẫn nên cho ông ta chút mặt mũi.
Đường Phi lúc này cũng đang nhìn Trương Húc Đông, trong mắt có gì đó trông như chất vấn anh. Trương Húc Đông đã từng kinh qua vô số phụ nữ... E hèm, kinh qua vô số đủ loại người khác nhau, đây là người đầu tiên anh nhìn không hiểu. Đường Phi lộ ra một nụ cười xấu xa, nói: "Anh Đông, anh không thích tôi sao?"
Trương Húc Đông còn chưa lên tiếng, đối phương đã nói tiếp: "Tôi có hơn 20 đàn em, có lẽ anh sẽ thích bọn họ, có muốn tôi gọi bọn họ qua đây không?"
"Về sau còn có nhiều thời gian mà, cứ đi theo tôi thật tốt, sẽ không bạc đãi cậu!" Trương Húc Đông nói qua. Anh đối với người này thật đúng là không phải thích lắm, tuy nhiên cũng không phải quá ghét bỏ. Mà chỉ là cảm thấy kỳ lạ không nói ra được.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Vũ Man Tử ngược lại rất cao hứng đứng dậy đi ra ngoài.
Hắc Hùng ngoắc ngón tay to bự của mình về phía Trương Húc Đông, đợi đến khi Trương Húc Đông đến bên cạnh anh ta, mới nói: "Người anh em, đao của Đường Phi này rất nhanh đấy, tuy nhiên lòng dạ của tên này không bình thường đâu. Anh đừng chết ở trên tay cậu ta đấy!"
"Hả? Sao anh lại nói với tôi điều này?" Trương Húc Đông hỏi.
Hắc Hùng cười hắc hắc nói: "Cho đến bây giờ cậu ta chưa từng chơi đùa với phụ nữ, chỉ chơi đàn ông thôi. Anh cẩn thận hoa cúc của mình đấy!" Vẻ mặt của anh ta còn muốn bị đánh hơn cả Chu Đại Thánh nữa. Tuy nhiên Trương Húc Đông sau khi cân nhắc có lẽ đánh không lại anh ta. Anh ta nói tiếp: "Tôi không muốn anh bị cậu ta chơi đâu, anh nên để ý một chút. Đây là chuyện A Phượng bảo tôi nói cho anh biết. Cô ấy nói cô ấy thích anh, không thích bị người ta bạo cúc đâu!"
Trương Húc Đông không nói nên lời. Trên bàn rượu những người này uống trông rất liều mạng muốn chết, đó là bởi vì bọn họ có thể khắc chế được tửu lượng của mình. Nếu không uống được sẽ giả vờ chui xuống gầm bàn. Xem ra hầu hết các anh em Vũ Môn rất thông minh, chỉ trừ những đại ca ở vị trí giữa kia thôi. Bọn họ coi như rượu là của mình còn mạng là của người khác vậy. Uống nhiều rồi la loạn cả lên.
Tại quán bar Thanh Xuân, hôm nay đã bị người ta bao hết.
Trác Việt, Tiết Hổ và Tiểu Đông Bắc cùng những người anh em của họ ngồi bên trong nhìn những vũ công đang ra sức xoay người múa cột chăm chỉ,. Tuy nhiên lại không có chút hứng thú nào cả, mỗi người đều mang một vẻ mặt ủ dột.
"Mẹ kiếp, tại sao bọn họ còn chưa tới vậy, không phải bọn họ định cho chúng ta leo cây đấy chứ?" Tiết Hổ sờ mông người phụ nữ bên cạnh anh ta, mặt mũi khó ở nhăn nhúm lại, tức giận bóp mạnh mấy cái trong tức giận làm người phụ nữ kia phát ra vài tiếng kêu phóng đãng.
Trác Việt có chút lo lắng, nói: "Anh nói xem, bọn họ không đến có phải nghĩa là Vũ Môn thật sự muốn giết chúng ta không? Chúng ta chỉ là một đám sinh viên quèn thôi mà, trên lý thuyết cũng không đến nỗi nào. Tôi đã cho người mang tiền thuốc men đến cho ba tên nhóc kia rồi. Thật sự không biết bọn họ đang muốn chơi trò gì nữa!"
Tiêu Đông Bắc cũng tức giận nhìn Trác Việt, nói: "Chơi em gái cậu ấy, nếu như không phải tên nhãi nhà cậu gây họa thì bây giờ ông đây làm gì đến nỗi phải lo lắng thế này à? Mẹ nó, Trương Húc Đông, chết tiệt thật. Tôi cảm thấy tên Trương Húc Đông kia không đáng sợ, đáng sợ phải là tên đến từ Vũ Môn kia kìa, Chu Đại Thánh ấy. Anh ta là đại ca của Vũ Môn, lần này con mẹ nó chúng ta thật sự gặp rắc rối lớn rồi!"
Thật ra thì sau khi nhóm người Trương Húc Đông cơm nước no nê xong, ngoại trừ Vũ Man Tử không được ra, tất cả bọn họ đều ra ngoài tìm mấy em gái cả. Trương Húc Đông thấy Hắc Hùng kia lớn như vậy, đoán chừng hàng cũng không nhỏ đâu. Không biết đêm nay em gái nào sẽ gặp xui xẻo đây. Tuy nhiên điều làm anh để ý lại không phải là chuyện này, mà là người phụ nữ A Phượng này, cô ta lại có thể nam nữ đều được. Trương Húc Đông buồn bực đến mức không thể nói nên lời.
Ba tiếng sau, mọi người tập trung ở giữa đại sảnh của khu spa. Sau khi uống rượu ăn uống no nê thường sẽ nghĩ đến dục vọng thì mới thấy kích thích. Tuy nhiên thứ làm người ta cảm thấy kích thích hơn cả phụ nữ nữa, đó là đánh bạc. Có thể một phút bạn đáng cả triệu đô, nhưng có thể thua đến mất cả quần xì trong giây tiếp theo. Loại kích thích này người thường không thể cảm nhận được.
Ngồi trên chiếc xe thương vụ hạng sang của Vũ Môn, không ai có thể nghĩ rằng đám súc sinh này, à không, đám thanh niên nam nữ có triển vọng này lại muốn đi nước ngoài. Đao Tử nói lão đại của bọn họ có một chiếc máy bay tư nhân cỡ nhỏ có thể chở khách được, cho nên bọn họ liền lên đường.
Ngồi trên chiếc phi cơ đã cất cánh, Trương Húc Đông nhìn xung quanh, chiếc phi cơ này còn kém xa so với Thanh Long Hội. Không biết có xuất hiện trục trặc nào mà rơi từ trên trời xuống không nữa ấy chứ. Mà lúc này Chu Đại Thánh đã lại gần anh, cười hì hì nói: "Đại Đông, quan hệ của hai người chúng ta thế nào? Anh nói thử xem!"
"Rất tốt!"
"Vậy thì đúng rồi. Ông đây hôm nay ra khỏi cửa không mang theo nhiều tiền, anh cho tôi mượn một ít, khi nào về tôi sẽ trả lại cho anh!"
Trương Húc Đông nhìn tên nhóc này lấy ra một tấm vé mời cùng với mấy thẻ Chip, sau đó trực tiếp cầm chúng đến trước mặt Hắc Hùng. Cậu ta nói tiếp: "Mẹ kiếp, cái này có giá một trăm lận đấy, anh có thể cho tôi mượn trước chừng 10.000 tệ được không!"
Trương Húc Đông bất lực thở dài sờ bóp ví tiền, lại chợt nhận ra không phải chỉ có Chu Đại Thánh không mang tiền, mà anh cũng không có một xu tiền. Nhìn ví tiền trống trơn, anh mới nhớ tới sau khi đưa Tiết Hiểu Hiểu đi ăn xong, lúc đưa về lại mua đồ cho cô ấy. Anh nghèo đến nỗi chỉ còn lại cái quần cụt thôi.
"Ha ha, Trương Húc Đông, có muốn chị đây cho anh mượn ít tiền không?" A Phương đột nhiên lại gần hỏi, còn không đợi Trương Húc Đông chưa kịp nói có muốn mượn hay không, cô ta đã nói ngay: "Tuy nhiên anh phải đồng ý với tôi, cùng tôi đánh dã chiến ở nước ngoài. Tôi sẽ không thu lãi của anh đâu!"
"Chị Phượng, cho tôi mượn, cho tôi mượn đi!" Chu Đại Thánh liếm mặt, đi tới.
A Phượng tát cậu ta một cái, mắng: "Mẹ nó, bà đây ghét nhất là bị người khác gọi mình là chị Phượng, hơn nữa trông cậu già như vậy, bà đây không có dục vọng. Cút xa một chút nào!"
"Mẹ kiếp, cô nàng khốn kiếp này, ông đây ở trên phi cơ làm cô bây giờ!"
"Hắc Hùng, cậu ta muốn bắt nạt tôi!"
"Hầu Tử, cậu muốn bắt nạt Tiểu Phượng sao? Trước tiên phải đi qua cửa của anh hùng này!"
"Ối ối, anh Hùng à, em chẳng qua chỉ đang đùa giỡn với chị Phương chút thôi mà, đùa thôi đùa thôi, không cần phải xem là thật đâu!"
"Anh Hùng, nể mặt tôi đi!" Trương Húc Đông vỗ vỗ cánh tay dày cộp của Hắc Hùng, lúc này Hắc Hùng mới ngồi lại. Thật ra Trương Húc Đông sợ nếu Hắc Hùng còn lắc lư thêm mấy cái nữa chắc chiếc phi cơ này sẽ gặp chuyện mất. Anh nói: "Đại Thánh, tôi còn có thẻ, để xem thử ở đây có thể quẹt thẻ được không. Tuy nhiên chắc cũng không nhiều lắm đây, đến lúc đó chia cho cậu một nửa."
"Tôi muốn cái đó cái đó cái đó... A, anh muốn đó cái đó cái đó.. A...Anh muốn chia một nửa cho tôi sao, yêu thương chia sẻ lẫn nhau!"
"Mẹ nó, hát cái quái gì vậy!" Trương Húc Đông nói với Hắc Hùng: "Anh Hùng, đánh chết Đại Thánh cho tôi, chết tươi luôn nhé."
"Trời ơi cứu tôi!" Trong khoang máy bay tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, như sợ thiên hạ không loạn vang lên.