Trương Húc Đông còn chưa kịp xoay người đã bị thứ gì đó đập mạnh vào sau ót, có lẽ là súng lục. Tuy nhiên anh không quan tâm được nhiều như vậy, toàn bộ đầu óc bắt đầu trống rỗng, sau đó rất không thoải mái ngất đi.
Không biết bao lâu sau, Trương Húc Đông từ trong cơn đau tỉnh lại. Hình như trong cơn mơ mơ màng màng có người nào đó sơ cứu vết thương cho anh. Lúc này tỉnh lại cảm thấy hơi ngứa. Anh muốn đưa tay sờ thử chỗ đó nhưng phát hiện trên cổ tay đã bị đeo chiếc còng lạnh lăng.
Nơi tường trắng quen thuộc xung quanh. Mới một tháng trước anh vừa tới đây rồi. Trương Húc Đông nhớ có mấy cô y tá nhỏ chăm sóc anh rất tốt, nhưng trong thế giới chỉ nhìn vào mặt mũi này, anh không có quen thân với các cô ấy. Nhìn tình hình trước mắt có vẻ không phải tốt lắm!
Đúng lúc này, một nữ cảnh sát trông như chỉ mới khoảng 17, 18 tuổi nhìn vào anh. Dáng vẻ của nữ cảnh sát có vẻ hơi trẻ hơn so với độ tuổi. Trông cô ta ít nhất cũng phải 20 tuổi, mắt không to lắm, miệng hơi nhếch, khi nói làm lộ ra chiếc răng cửa mọc lệch. Ngoại hình của cô ta thuộc dạng trung thôi, cô ấy nói: "Này, này, anh tỉnh rồi à?"
Trương Húc Đông muốn nói chuyện, nhưng không hiểu sao nhất thời không nói được gì, đành phải nhắm mắt thích ứng, nữ cảnh sát không vui lầm bầm: "Buổi hẹn hò tối hôm qua đã bị lỡ, lại còn phải trông non một kẻ tình nghi như thế này. Xem ra tối nay cũng không thể đi được rồi. Đáng ghét thật!"
Trương Húc Đông rốt cục cũng cảm giác được dây thanh quản của mình hoạt động trở lại, anh nói: "Nước, cho tôi nước!"
"Còn sống?" Nữ cảnh sát hậm hực liếc nhìn Trương Húc Đông: "Tên côn đồ khốn kiếp này thật đúng là sống dai mà, đã thế rồi mà còn chưa chết. Tại sao những người tốt lại chết dễ dàng như vậy chứ."
Trương Húc Đông chật vật ngồi dậy, cổ họng anh khô khốc, nhưng nữ cảnh sát này trông có vẻ không nghe được. Xem ra thật sự có quá ít nữ cảnh sát giống như Vương Tử Khởi, anh nói: "Cô... Cô xem thường côn đồ sao? Khụ, tôi chưa chết, vậy có nghĩa là tôi đã cố gắng rất nhiều rồi. Chỉ bằng tướng mạo của cô mà cũng dám đánh giá tôi sao!"
Nữ cảnh sát kia nghe thấy những lời này chợt nổi giận đùng đùng, đôi mắt nhỏ kia trợn trừng nhìn Trương Húc Đông, đột nhiên đấm mạnh vào ngực của anh. Hơn nữa chỗ đó lại còn vừa mới được băng bó không lâu, lạnh giọng nói: "Côn đồ lưu manh chính là côn đồ lưu manh, ai nói đến tướng mạo của anh chứ? Nghĩ mình đẹp trai lắm đấy à?"
Trương Húc Đông chưa bao giờ tức giận với phụ nữ cả, nhưng cũng không ngờ tới loại người ai thấy cũng thích như anh, đẹp trai đào hoa này lại bị đối xử như vậy. Thêm nữa nữ cảnh sát này có xem là ngược đãi phạm nhân không nhỉ, anh nói: "Cô đụng vào tôi thử lần nữa xem!"
Nữ cảnh sát lấy điện thoại di động ra, làm động tác khua tay múa chân chuẩn bị đánh Trương Húc Đông tiếp, huênh hoang nói: "Đụng vào anh một chút đấy thì sao? Không phải chỉ là côn đồ lưu manh thôi sao, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ. Cứ chờ ngồi ăn cơm tù đi!"
Trương Húc Đông siết chặt quả đấm trong tay, kỳ thật anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đánh phụ nữ. Tuy nhiên bây giờ anh phải cố gắng nhẫn nhịn, nhìn chằm chằm nữ cảnh sát kia nói: "Tôi sẽ đợi xem, cô cũng đợi đấy cho tôi!"
Lúc này, hai cảnh sát đẩy cửa bước vào, trong đó có một người là thanh niên, còn một người là khoảng 47, 48 tuổi. Nhìn trên bả vai thấy huy hiệu người của cục cảnh sát, nữ cảnh sát kia lập tức ra vẻ chuẩn mực chào hỏi: "Chào cục trưởng Từ!"
Cục trưởng Từ kia gật đầu cười, nói: "Thanh Thanh, nghi phạm tỉnh lại lúc nào vậy? Anh ta có nói gì không?"
Nữ cảnh sát được gọi là Thanh Thanh lập tức đi tới, ra vẻ nũng nịu với Cục trưởng Từ, nói: "Chú Hai, sao các chú đi thẩm vấn phạm nhân mà lại đưa cháu vào bệnh viện trông coi tên lưu manh này vậy. Cháu cũng muốn được thẩm vấn, tan việc còn phải đi hẹn hò..."
Cục trưởng Từ ho khan một tiếng: "Cháu vừa mới bắt đầu đi làm chưa đến một tháng, loại công việc như thế này là thích hợp với cháu nhất rồi. Hơn nữa bây giờ là giờ làm việc, đừng kêu loạn như vậy. Lúc chú đồng ý sắp xếp cháu vào đây cháu đã nói thế nào hả?"
"Ở đây không có người ngoài mà!" Thanh Thanh nhìn thấy Cục trưởng Từ bước đến bên cạnh Trương Húc Đông, khinh thường nói: "Một người chuẩn bị vào tù thôi mà, chú sợ anh ta làm gì!"
Sau khi bị cục trưởng Từ trừng mắt, nữ cảnh sát kia mới cúi đầu xuống. Trương Húc Đông cười nhạt. Hóa ra là dựa vào quan hệ để vào. Giờ phút này anh cũng không muốn nói nhiều nữa, hơn nữa còn định tìm người đưa anh ra ngoài.
"Bây giờ anh có thể nói cho chúng tôi biết, anh là ai chứ?" Cục trưởng Từ quan sát Trương Húc Đông, cảnh sát bên cạnh ông ta bắt đầu ghi biên bản.
Trương Húc Đông vốn không muốn phản ứng lại với bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy cục trưởng Từ liền tức giận nói: "Cục trưởng à, tôi chính là một tên lưu manh côn đồ đấy. Bây giờ tôi bị thương, không muốn nói gì cả và cũng không biết gì đâu!"
Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trương Húc Đông, nói: "Chú hai, loại chuyện vặt vãnh này cứ để cho cháu cùng anh Hách là được rồi, chú cần gì phải đích thân tới đây một chuyến như vậy, không đáng đâu!"
Nữ cảnh sát kia ỷ vào chú của cô ta là cục trưởng, bộ dáng cậy thế ức hiếp người. Hóa ra chó cũng có sự khác biệt giữa đực và cái nữa. Trương Húc Đông đã chán ghét cô ta tới cực điểm.
"Chú đang phá án!" Giám đốc Từ chỉ tay về phía cửa: "Nếu không muốn xem thì ra ngoài trước!"
Thanh Thanh hừ một tiếng, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, lúc đóng cửa bèn chen giọng vào nói: "Đi ra ngoài thì đi ra ngoài thôi, cháu cũng không muốn nhìn thấy tên lưu manh này!"
Cảnh sát họ Hách ở bên cạnh cười nói: "Cục trưởng Từ, Thanh Thanh còn trẻ, tiếp xúc nhiều với chuyện này sẽ quen thôi! Hơn nữa còn ghét nhau như kẻ thù thế này, sau này nhất định sẽ là một cảnh sát tốt!"
Đúng là một tên quỷ nịnh bợ mà, Trương Húc Đông nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại. Mà cục trưởng Từ ngồi bên cạnh anh chợt lên tiếng nói: "Trương Húc Đông, côn đồ số một của bang Mã ở Tây Giao. Bây giờ là một đại ca trẻ trong những người cùng tuổi!"
Trương Húc Đông hừ lạnh một tiếng, nói: "Nói tiếp xem ông còn biết gì nữa. Còn có gì cần tôi nói nữa đâu nhỉ. Ông muốn biết gì thì tự tìm hiểu là được rồi!"
Cảnh sát Hách kia lập tức mắng: "Nhóc con, cậu đàng hoàng một chút cho tôi, nếu không sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy!"
Cục trưởng Từ xua tay nói: "Này, Tiểu Hách, người ta là băng đảng đấy. Sau này có thể ngày nào bọn họ cũng mang đàn em đến gây phiền phức cho chúng ta đấy. Phải tôn trọng bọn họ một chút, lão đại Trương à, anh nói có đúng không?"
Trương Húc Đông cảm nhận được sự khinh thường trong lời nói của ông ta, anh trừng mắt nhìn ông ta rồi nói: "Cục trưởng Từ là cục trưởng, tôi làm sao dám làm gì!"
Ngay lập tức, sắc mặt của Cục trưởng Từ thay đổi, nói: "Nhóc con, cậu tốt nhất nên đàng hoàng một chút cho tôi. Nói những chuyện mình biết ra, nếu không lúc trở về cục sẽ không còn thoải mái như vậy nữa đâu!"
Trương Húc Đông bật cười, nói: "Tôi biết cái gì chứ? Chuyện gì tôi cũng không biết cả! Chỉ là mất hứng ra ngoài chạy vòng vòng, sau đó gặp chuyện nên đánh nhau thôi. Sao vậy? Đánh nhau thì các ông có thể nhốt tôi được mấy ngày?"
Rõ ràng tên cục trưởng Từ này không biết nhiều thông tin về Trương Húc Đông, nếu không cũng sẽ không cần đến bệnh viện thẩm vấn anh. Xem ra chuyện ông ta muốn biết, Trương Húc Đông nhất định sẽ không nói gì.
Cục trưởng Từ còn muốn nói gì đó, thì lúc này điện thoại của ông ta vang lên. Có vẻ đây là cuộc gọi nhất định phải nghe, ông ta lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh. Giờ phút này cảnh sát Hách kia đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Trương Húc Đông, Trương Húc Đông cười thầm, nghĩ, tên này không phải đang sợ trả thù đấy chứ?
Trương Húc Đông không biết người của mình có bao nhiêu đã trở về. Nhóm Trương Nhất Đao cùng Chu Đại Thánh rốt cuộc thế nào rồi. Mà giờ phút này đừng nói là điện thoại di động, ngay cả quần áo trên người anh còn không biết đang ở đâu nữa là. Bộ quần áo màu xanh trắng của bệnh nhân, hơn nữa trước người còn có vết thương nữ cảnh sát vừa rồi đánh cho toét ra.
Năm sáu phút sau, cục trưởng Từ lại tiến vào phòng bệnh một lần nữa, đi theo sau lưng là nữ cảnh sát kia, ông ta nói: "Thanh Thanh, chúng ta có chuyện phải quay lại xử lý, cháu tiếp tục trông coi tên này thật kỹ cho chú!"
Cục trưởng Từ chưa rời đi bao lâu, cô gái tên Thanh Thanh kia mặt mày xanh mét, chỉ vào mũi Trương Húc Đông mắng: "Đồ lưu manh thối tha này, nếu không phải tại anh thì chú hai làm sao có thể dạy dỗ tôi như vậy cơ chứ. Hôm nay nhìn tôi trừng trị anh thế nào!" Vừa nói, bàn tay kia vừa tát vào mặt và đầu của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ để cho nữ cảnh sát kia đánh anh. Cho dù có động tới vết thương của anh, anh cũng không kêu rên một tiếng. Lòng kiêu ngạo của đàn ông khiến anh nhìn chằm chằm vào cô Thanh Thanh này. Sau khi cô ta đánh mười mấy tát mới dừng tay lại.
Trương Húc Đông nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô đừng để cho ông đây đi ra ngoài đấy, đến lúc đó cẩn thận cái mạng nhỏ của cô. Mẹ kiếp!"
Thanh Thanh này chính là cái loại ngu ngốc dựa vào quan hệ mà đi lên, căn bản không biết gì về thủ tục pháp lý. Hơn nữa ở nhà còn là một đại tiểu thư bị chiều hư, không hề biết sợ là gì cả. Cô ta cười lộ ra hàm răng xấu xí, nói: "Được thôi, để tôi xem anh có dám hay không. Một tên lưu manh thì có cái quái gì mà dám phách lối cơ chứ!"
Trương Húc Đông quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cảnh tượng này khiến anh nhớ đến năm đó lúc anh còn học tại lớp mẫu giáo ở Trung Quốc, lúc ấy đang trong giờ văn học, anh nhớ tới câu nói: "Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, sáng ngời cả căn phòng học."
Đã ba ngày trôi qua, Trương Húc Đông không được uống một ngụm nước hay ăn thức ăn gì cả. Dung dịch dinh dưỡng cũng bị cô ta lấy đi, cả người anh mềm nhũn như sợi mì. Căn bản ngay cả sức để cử động cũng không có. Anh cố gắng không nói lời nào, bất động cơ thể để giữ sức. Hy vọng sớm có thể bình phục để có thể bóp chết nữ cảnh sát trước mặt này.
Bởi vì ba ngày nay, Thanh Thanh này thực hiện đủ loại hành vi biến thái, tất cả đều dùng trên thân thể của Trương Húc Đông. Sau đó cục trưởng Từ có tới vài lần, cô ta rõ ràng không thể đánh vào mặt được nữa. Vì thế cô ta bắt đầu làm cho cả người anh đầy rẫy những vết bầm tím. Đoán chừng bây giờ cởi hết quần áo, Trương Húc Đông cũng không dám nhìn thân thể của mình.
Lòng dạ của người phụ nữ này không khác gì bọ cạp vậy, Trương Húc Đông lại đòi uống một ngụm nước, nhưng người phụ nữ tên Thanh Thanh đang uống Red Bull, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Trương Húc Đông, nói: "Anh còn muốn uống nước sao? Đừng có mơ. Nếu anh chết, tôi cũng không cần phải canh giữ một tên súc sinh lưu manh như anh làm gì, chết thì tốt quá!"
Trương Húc Đông cả giận nói: "Ông đây chết thì cô cũng đừng mong sống sót!" Nói xong những lời này, cô ta lập tức tiếp tục hành hạ ngược đãi Trương Húc Đông. Tuy nhiên cô ta không có dũng khí giết Trương Húc Đông. Lúc ấy Trương Húc Đông thầm thở dài, nếu anh chết dưới tay một người phụ nữ như vậy, toàn bộ thế giới biết đến tên của Quỷ Sa Tăng anh sẽ quỳ lạy cô ta mất!
Trương Húc Đông không biết mình đã xảy ra chuyện gì trong ba ngày qua. Cho đến khi anh nằm viện một tuần lễ, cả người anh gầy rộp đi. May mắn là tiện nhân kia vẫn không phải không cho anh uống nước. Cho đến khi cánh tay của Trương Húc Đông vừa cử động được, lúc chuẩn bị giết chết nữ cảnh sát này, cuối cùng cũng có người đến. Tuy nhiên làm anh bất ngờ là, người đó là Vũ Man Tử, bên cạnh ông ấy là Ác Quỷ cùng Chu Đại Thánh.
Vừa thấy Trương Húc Đông như vậy, Ác Quỷ trực tiếp đẩy Thanh Thanh ra, nắm lấy tay hắn, kêu lên: "Anh à, anh sao thế này?"
Trương Húc Đông lắc đầu một cái, biết mình chuẩn bị phải rời khỏi đây, nói: "Không ngờ lão đại của Vũ Môn có thể đến đón một nhân vật nhỏ như tôi đấy!"
Vũ Mạn Tử cười nói: "Thiếu niên anh hùng kiệt xuất, lão Mã đã đưa cậu cùng Chu Đại Thánh cho tôi rồ. Hơn nữa nghe nói cậu còn là đại ca của Ác Quỷ Long Bang nên tôi đương nhiên phải đến đón người anh em của mình rồi!"
Nói xong, ông ta nhìn bộ dạng của Trương Húc Đông, nhíu mày nói: "Húc Đông, mấy cảnh sát này không làm gì tổn thương cậu đấy chứ? Trông sắc mặt của cậu không tốt lắm. Sao thở lại gấp khó khăn quá vậy. Để người anh em của tôi đi trước thôi nào!" Cuối cùng hai tay của Trương Húc Đông lần đầu tiên có thể xa nhau sau bảy ngày vừa qua.