Những người đó nhìn dọc theo cửa sổ, ba người Trương Húc Đông bị treo lơ lửng tựa như một con khỉ vậy, căn bản không có nơi nào để tiếp đất cả. Một người mỉm cười, sờ lấy quẹt lửa châm lên một điếu thuốc, chỉ vào sợi "dây thừng" kia, như thể muốn hỏi người kia, mày buông tay hay là để tao vậy.
Người kia trực tiếp chém một đao xuống, nhất thời ba người Trương Húc Đông bắt đầu rơi tự do, hai người phụ nữ bị dọa sợ hết hồn, một loạt tiếng gào thét rơi xuống. Trong lòng Trương Húc Đông nghĩ thôi xong rồi, khoảnh khắc này có lẽ sắp ngã thành thịt nát xương tan rồi.
Đột nhiên, khi bọn họ rơi xuống khoảng sáu tầng, một bàn tay đột nhiên vươn ra kéo cánh tay Trương Húc Đông. Trương Húc Đông nhìn thấy chính là tên nhóc Chu Đại Thánh, miệng của cậu ta mấp máy gì đó liên tục. Nhưng Trương Húc Đông căn bản không nghe thấy rõ cậu ta nói gì. Bởi vì hai người phụ nữ đang thét lên the thé bên tai anh, đến mức làm cho màng nhĩ của anh sắp thủng rồi.
Trương Húc Đông mượn lực, lập tức chui qua cửa sổ. Lúc này hai cô gái vẫn còn sợ hãi thở hổn hển, mà Trương Húc Đông cũng không thoải mái gì, bởi vì vừa rồi để giúp bọn họ tránh một vật nhọn mà ngực bị quẹt phải cái gì đó. Giờ phút này vô cùng đau rát, giống như có hàng ngàn mũi kim đâm sau lưng anh vậy, cộng thêm mồ hôi túa ra, Trương Húc Đông cảm thấy ngay cả thần kinh cũng sắp đứt ra rồi.
Lâm Tâm Di thấy biểu cảm của Trương Húc Đông không đúng lắm, liền vỗ vai anh nói: "Húc Đông, anh sao vậy? A, nhiều máu như vậy, trên người anh bê bết máu rồi!"
Trương Húc Đông gần như đau đến mức muốn ngất đi, bởi vì vết thương dài ba tấc kia vừa nhận được một cái vỗ nhẹ quý giá từ người phụ nữ này. Tuy nhiên Trương Húc Đông là một người đàn ông, làm sao có thể hét toáng lên trước mặt người đẹp được, mặc dù trong lòng anh như đang rỉ máu vậy. Anh miễn cưỡng nói: "Đại Thánh canh cửa, hai người giúp đỡ tôi lên phía trên."
"Mẹ nó, trông tôi thật sự giống như đàn em của anh vậy!" Chu Đại Thánh lau một ít máu trên mặt, nói: "Chết tiệt thật, chú cảnh sát này hiệu suất làm việc cũng quá thấp rồi. Bây giờ còn chưa đến, chả nhẽ đợi bọn quan phú thương kia chết sạch rồi mới đến nhặt xác sao?"
Trương Húc Đông không quan tâm đến những lời phàn nàn của cậu ta. Dưới sự giúp đỡ của hai người phụ nữ, cuối cùng anh cũng cởi bỏ áo khoác và quần áo bên trong xuống. Trước người là một vết rạch thật sâu, trông có vẻ như có thể nhìn thấu xương bên trong, máu không ngừng chảy ra.
Lâm Tâm Di trợn mắt há mồm quan sát, vẻ mặt đầy đau đớn, giống như vết thương này ở trên người cô vậy.
Trương Húc Đông nằm xuống, chỉ vào ngực, nói: "Hai vị đại tiểu thư này, có thể đừng đứng ở đây nhìn nữa mà tìm cho tôi ít đồ để cầm máu trước được không!"
Nhìn Lâm Tâm Di và Mễ Tuyết tìm khắp phòng, Trương Húc Đông bất lực muốn gọi Chu Đại Thánh đến thì phát hiện tên này không biết đã chạy đi đâu mất tiêu. Có lẽ là đi bảo vệ ông chủ Vương Thế Cường của cậu ta rồi.
Một lúc sau, hai người bọn họ rốt cuộc cũng tìm được một mảnh "vải", Trương Húc Đông bất đắc dĩ thở dài. Không biết khăn này đã có ai dùng qua chưa, bên trên đó cũng không có dấu vết gì, trông thấy vết thương vẫn ứa máu ra, Trương Húc Đông nói. "Đừng đứng ngẩn ra đó nữa, trước mắt cầm máu lại giúp tôi!"
Lâm Tâm Di xem như tương đối dũng cảm trực tiếp ấn mạnh vào vết thương, nhất thời một cơn đau thô nóng hừng hực như muốn đâm sâu vào trong xương tủy. Anh suýt nữa thì ngất đi, cô thật đúng là dùng lực không tiếc mà.
"Chị Lâm, chị nói xem anh ấy sẽ không chết chứ?" Mễ Tuyết càng hoảng sợ không biết phải làm sao, chỉ biết đứng đó rơi nước mắt.
Trương Húc Đông nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Cô xem tivi cũng thấy rồi đấy, vết thương nhỏ thế này sau vài ngày là có thể chạy nhảy loạn rồi, nhân vật chính sẽ không chết đâu. Mẹ nó, Tâm Di, em có thể nhẹ tay chút được không?"
"Tôi, tôi biết rồi. Vậy tiếp theo phải làm gì, hình như không bị ngừng được!"
Trương Húc Đông nói: "Tìm nước rửa vết thương cho tôi, sau đó xem trong phòng có giấy hay vật gì thì đốt thành tro để cầm máu."
Trải qua vô số tình cảnh khó khăn, cuối cùng máu cũng tạm thời ngừng chảy. Trương Húc Đông sắc mặt tái nhợt dựa vào tường, cũng may không có kẻ thù tìm đến nơi này, nếu không hôm nay cả ba người bọn họ đều không thể sống sót. Nhìn hai người còn đổ mồ hôi nhiều hơn cả anh, anh nói: "Được rồi, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ không sao đâu!"
"Những kẻ xấu đó đi chưa?"
"Tôi không biết. Đúng rồi, mau gọi điện thoại cho cấp cứu. Chúng ta xử lý theo cách này nhất định sẽ gây nhiễm trùng vết thương mất!"
"Đúng đúng!"
Trương Húc Đông nhìn hai người phụ nữ ngây ngô kia, nếu như có thể gọi được cấp cứu, vậy thì cảnh sát đã tới từ lâu rồi. Nhìn tình huống xuất hiện ở đây, những người này không biết thuộc thế lực nào, lại dám ăn gan hùm mật gấu tới nơi này gây phiền toái. Trông có vẻ như không phải những bang hội kia mà giống một thế lực mới hơn.
Nhìn Lâm Tâm Di và Mễ Tuyết nói chuyện điện thoại xong, giờ phút này cả người bọn họ cũng đều là máu, ngồi bệt xuống đất. Trang phục dạ hội gần như đã trở thành đồ tang lễ rồi, các cô ấy lại đang ngẩn người. Nếu không phải bây giờ Trương Húc Đông không thể động đậy được, anh bảo đảm sẽ tới công chuyện với các cô ấy rồi. Phụ nữ đúng là một sinh vật phiền toái, hơn nữa ở đây lại có đến hai người.
Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Trương Húc Đông ngay cả hơi nói chuyện còn không có. Chỉ có đôi mắt gắng gượng có thể cử động. Hành nghề lâu như vậy nhưng thảm như vậy vẫn là lần đầu tiên. Nếu bây giờ anh tự sướng một tấm gửi về Zo, nhất định sẽ không ai tin rằng anh chính là Quỷ Sa Tăng Trương Húc Đông, mà là một con ma bệnh yếu ớt ấy chứ.
"Mẹ kiếp, không nên đùa giỡn như vậy nữa nhé, sau này vẫn nên ít giúp đỡ phụ nữ đi. Những chuyện này còn chật vật hơn cả chó đấy!"
May mắn thay, mười phút sau, có người phát hiện ra nhóm người Trương Húc Đông. Đưa hai người phụ nữ đi, còn Trương Húc Đông thì đưa vào bệnh viện. Lúc này vết thương trên người anh mới được chữa trị bài bản. Tuy nhiên Trương Húc Đông hoàn toàn không hề hay biết gì, đã ngất đi từ lâu.
Lúc anh tỉnh lại chỉ thấy Chu Đại Thánh ngồi bên cạnh, trên cánh tay của tên này cũng bị thương, cậu ta nói: "Ối chà, tỉnh làm sớm vậy sao? Tôi còn tưởng anh phải hôn mê thêm vài tiếng nữa ấy chứ!"
Trương Húc Đông nhìn xung quanh, một cổ tay đang truyền nước muối dinh dưỡng, còn một cổ tay khác là huyết tương. Anh cũng lười đấu võ mồm với cậu ta, bèn hỏi cậu ta mấy giờ rồi. Chu Đại Thánh nói trời đã gần rạng sáng, Trương Húc Đông rút hết kim ra, sờ gói thuốc lá trong túi, nhưng lại phát hiện đây không phải là bộ quần áo của mình.
Chu Đại Thánh châm cho anh hút vài hơi, nói: "Mẹ nó anh rút ra làm gì vậy, bác sĩ khuyên anh không được rút ra."
Lúc này, Trương Húc Đông nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc, nhờ Chu Đại Thánh lấy giúp ra từ ngăn kéo bên cạnh, nhìn thấy là của Lâm Tâm Di gọi đến nên anh liền nhận.
"Húc Đông, anh không sao chứ? Bây giờ Tiểu Tuyết đang ở trong nhà em, có đến mấy chục vệ sĩ đang bảo vệ, chúng em đều lo lắng cho anh!"
"Tôi không sao, em đừng lo lắng!" Trương Húc Đông thở dài, xem ra đây là cách đối xử giữa vệ sĩ và đại tiểu thư. Tuy nhiên so với vệ sĩ đã chết kia của Mễ Tuyết thì anh còn may mắn hơn nhiều.
Nói thêm vài câu, Trương Húc Đông cúp điện thoại, hỏi Chu Đại Thánh: "Này, có biết là ai làm không?"
Chu Đại Thánh mắng: "Mẹ nó, nếu biết thì tốt rồi, bây giờ cả giới Hắc Đạo ở thành phố Ngọc đều đang điều tra thế lực này. Hình như là đột nhiên tiến vào rồi bây giờ lại đột ngột biến mất. Ngay cả một sợi lông cũng không thấy. Cả thành phố đang trong tình trạng báo động đấy!"
Chẳng mấy chốc Trương Húc Đông đã ngủ say, mọi chuyện không còn nằm trong phạm vi khống chế của anh nữa rồi. Giấc ngủ này kéo dài đến chín giờ sáng mới tỉnh dậy, sau đó có lão Mã đến thăm một lần, Ác Quỷ và Dũng Tử, Trần Uy và Trương Nhất Đao cũng đến một lần. Một buổi sáng thôi mà có rất nhiều người đến.
Vào buổi chiều, Lâm Tâm Di và Mễ Tuyết đến, sau lưng các cô ấy đúng là có không ít vệ sĩ. Tuy nhiên Trương Húc Đông lại gặp được một nhân vật lớn trong giới Bạch Đạo, đó là cha của Mễ Tuyết, Mễ Xương Quốc. Người đàn ông này ngoài năm mươi tuổi, nhìn thoáng qua thôi đã có thể thấy khí chất của ông ấy thuộc loại quan chức cấp cao. Mặc dù ông ấy rất thân thiện với Trương Húc Đông.
"Cậu là người đã cứu con gái tôi sao?" Mễ Xương Quốc ra hiệu cho Trương Húc Đông không cần ngồi dậy, tự ông ngồi bên cạnh.
Mễ Tuyết nói: "Cha, cha thấy anh ấy đã bị thương thành thế này mà con còn có thể gạt cha được sao."
Mễ Xương Quốc cười nói: "Cha không nói con nói dối cha, mà chỉ muốn biết chắc chắn đó có phải là cậu ấy hay không thôi." Ông ấy dừng lại một lúc, nói: "Hai người các con đi ra ngoài trước, cha cùng cậu ấy nói vài lời."
Mễ Tuyết và Lâm Tâm Di không tình nguyện lắm, nhưng vẫn đi ra ngoài. Mễ Xương Quốc nhìn Trương Húc Đông nói: "Tôi đã ngầm điều tra cậu rồi, cậu là lính đánh thuê của ZO. Bởi vì đắc tội với đoàn lính đánh thuê Lôi Nặc nên bị buộc phải trở về Trung Quốc. Sau đó bởi vì vượt ngục mà gia nhập Thanh Long Hội. Bây giờ đang nằm vùng bên cạnh một người tên là Lão Mã. Tôi nói đúng chứ?"
Trương Húc Đông gật đầu: "Nhân vật lớn như ông Mễ đây muốn điều tra một nhân vật nhỏ như tôi cũng không phải là chuyện to tát gì. Mọi chuyện đúng như lời ông nói vậy!"
“Bản chất của cậu không xấu, hơn nữa nghe nói thân thủ của cậu cũng rất tốt.” Mễ Xương Quốc cười nói: “Cậu có hứng thú trở thành một người lính bảo vệ biên cương cho tổ quốc không, tôi sẽ trực tiếp đề cử cậu vào quân khu tốt nhất Trung Quốc! "
Trương Húc Đông lắc đầu, đáp: "Có lẽ phải để cho ông Mễ thất vọng rồi. Tôi rất vất vả mới thoát khỏi phận làm lính, không muốn quay về làm gì. Ở cái tuổi này là thời điểm tốt nhất để lấy vợ sinh con, tôi thích sống một cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi."
"Ồ, một cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn sao?"
"Tôi có một thỏa thuận với thị trưởng Vương ở đây, tôi giúp anh ta khôi phục lại hòa bình ở thành phố Ngọc. Anh ta giúp tôi có được quyền thống trị thế giới ngầm của thành phố Ngọc."
"À, mặc dù tôi không thích các cậu gọi là thế lực ngầm, nhưng tôi coi trọng người như cậu. Tôi không thể giúp cậu được nhiều, nhưng nếu như có thể giúp, tôi nhất định sẽ ra tay tương trợ. Tuy nhiên không thể làm chuyện phi pháp!"
"Vậy cảm ơn ông Mễ nhé!"
"Ôi, vì cậu đã cứu Tiểu Tuyết nên không cần phải ông Mễ này nọ câu nệ vậy đâu. Tôi còn lớn hơn cả cha mẹ cậu một chút đấy. Cậu gọi tôi là bác Mễ được chứ?"
"Vậy thì, bác Mễ, tôi muốn đi con đường của riêng mình, cảm ơn bác đã yêu thương!"
"Tiểu Tuyết, em nghĩ cha em nói chuyện gì với Húc Đông vậy?" Lâm Tâm Di ở ngoài cửa hỏi.
Mễ Tuyết rất hiểu cha mình, nói: "Nhất định ông ấy muốn kéo người vào quân đội rồi. Cái tật xấu này của ông ấy cả đời cũng không bao giờ thay đổi được. Mà này, chắc em sẽ rời khỏi thành phố Ngọc sớm thôi, sau này chị đến Bắc Kinh thì nhất định phải gọi điện thoại cho em đấy nhé!"
"Ừ, nhất định là vậy." Lâm Tâm Di gật đầu nắm lấy tay Mễ Tuyết với vẻ tiếc nuối.
Mễ Tuyết cười nói: "Nhớ dẫn theo Trương Húc Đông nữa nha. Hạng mục của chị em nhất định sẽ nói với cha, để ông ấy nói chuyện với quản lý kinh doanh ở đây, nâng đỡ chị trở thành doanh nghiệp chủ chốt. Tuy nhiên cha em là một người nguyên tắc, sẽ không mang lại cho chị quá nhiều lợi ích, mà phải xem sự cố gắng của chính chị Lâm đấy! "
"Ồ, chị nhất định sẽ cố gắng, nhớ giúp chị cảm ơn bác Mễ nhé!"
"Được, em sẽ nói lại cho ông ấy!"
"Bác Mễ, bác đi ạ." Trương Húc Đông thấy Mễ Xương Quốc định rời đi, bèn nói: "Cháu không thể tiễn bác ra ngoài được."
"Không cần phải khách sáo như vậy, nói chuyện với tên nhóc cậu một lúc đã làm cho tôi hiểu không ít về lề lối của thành phố Ngọc này. Vẫn là câu nói kia, phát triển thật tốt, tôi rất coi trọng cậu.
"Nhất định là thế!" Trương Húc Đông gật đầu nói: "Bác Mễ đi thong thả!"